Mở thực đơn ra, trên đó xoay tới xoay lui thế nào cũng vẫn ra một chuỗi hoa bìm bịp, cũng không rõ là ngôn ngữ nước nào, dù sao thì tôi nửa chữ cũng không hiểu.
Những con số đằng sau thì tôi biết, lướt qua một loạt yết giá, trong lòng không khỏi chậc chậc nghĩ: hóa ra bây giờ các cặp tình nhân thích táng gia bại sản để nói chuyện yêu đương!
Tôi chỉ vào một tờ thực đơn, cố ý chọn ba lấy bốn với Anthony “Đây là gì, chữ tượng hình cổ đại sao? Vặn thành cái dạng này không sợ gãy sao? Loại chữ này người làm sao hiểu được.”
Lại chỉ vào bảng giá làm bộ dáng vô cùng ngạc nhiên “Trời ạ, tôi không nhìn lầm chứ? Bản thực đơn này mang đi in ấn có in nhầm số lẻ không vậy?”
Cậu bồi bàn đứng một bên khóe miệng hơi run rẩy. Cậu ta có lẽ chưa từng gặp qua vị khách nào thô tục vô lễ như vậy.
“Cái đó… thoạt nhìn rất ngon…” Anthony có chút xấu hổ cười, anh ta không biết phải ứng phó với tôi như thế nào.
Nhìn bộ dáng đối phó câu nệ kia, hứng thú của tôi nhạt đi hẳn.
Bắt nạt người thành thật chẳng có một chút thú vị nào, càng không khiến tôi vui vẻ hơn.
Tôi lật mặt sau đề tiếng Trung của thực đơn, chọn một vài món.
Một người thanh niên mặt không đổi sắc cầm theo đàn violon đi đến bàn của chúng tôi.
Tôi có chút ngạc nhiên hơi nhớn mày. Anthony ngượng ngùng nhỏ giọng “Là tôi gọi tới.”
Tôi suýt nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-sap-chet-roi/1919759/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.