Ban đêm trên ngọn núi kia rất lạnh, mặc dù đang là giữa mùa hè, lại đốt một đống lửa, nhưng đến nửa đêm vẫn khiến hai người rét cóng.
Eo La Cường bị thương, không thể nhúc nhích. Thiệu Quân chậm rãi đỡ người này đến một nơi có thể dựa vào, xoa xoa cho y.
“Có đau lắm không, chống đỡ được chứ?” Thiệu Quân hỏi.
La Cường “ừ” một tiếng, trên gáy toát ra một tầng mồ hôi, thế nhưng ở trước mặt Tam bánh bao, y là đàn ông sao có thể kêu đau được?
Thiệu Quân xoay người đi ra ngoài cửa hang thu thập củi khô, thêm vào đống lửa. Hắn vừa nhấc chân liền để lộ cả mông lẫn trứng, theo nhịp chân bước đi, cái mành che mông đằng sau không ngừng lắc tới lắc lui.
La Cường nghệch đầu ngồi tại chỗ, không nhịn được nhìn chằm chằm Thiệu Quân gần như lõa mông chạy tới chạy lui, còn là ở góc độ từ dưới lên trên, trông thấy cực kỳ rõ ràng. Cái bộ dáng ngốc nghếch kia của Thiệu tam gia, cả đời này phỏng chừng cũng không thể nhìn thấy lần thứ hai, cho dù thế nào hôm nay cũng phải trông cho đã nghiền.
La Cường nghiêng đầu, không nhịn được cười lạnh: “Trứng thật bự.”
Thiệu Quân hoài nghi ngẩng đầu, sau đó nhanh chóng cúi đầu che lại, trong mắt lộ ra bi phẫn.
Kỳ thật lúc này hắn cũng không phải để ý đến chuyện bị La Cường nhìn, mà là để ý Thiệu tam gia hắn anh tuấn tiêu sái anh minh thần võ nhiều năm như thế, lần này lại mất hết cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359498/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.