(Chú ý: Chương này có cảnh 18+, chống chỉ định các em nhỏ tuổi nha ~)
Mây đen từng chút từng chút nuốt hết ánh sáng trên đỉnh núi, bốn phía xung quanh càng trở nên u ám.
Hai người ngâm mình ở trong nước giống như hai cái sừng trâu ngang bướng, ai cũng khó chịu, cũng đau lòng đối phương, mắng đến sảng khoái rồi, lúc này mới bắt đầu sốt ruột.
Hai người tiếp sức thay nhau kêu một trận “Có ai không a ai kéo lão tử lên tui gọi người đó là anh zai”, cổ họng đều kêu đến khản đặc, phóng mắt nhìn xung quanh lại chỉ có một biển nước mênh mông, không thấy nổi một bóng người.
“Có di động không? Gọi điện thoại đi!” La Cường quát.
“…… Tui mẹ nó không có di động!” Thiệu Quân rống lại.
“Tôi là phạm nhân không có di động thì thôi, cậu cũng không có di động?!” La Cường nổi điên, cái tên ranh con dễ kích động này, làm việc vĩnh viễn đều không dùng đầu óc, không suy nghĩ đến hậu quả, không biết đau lòng cho cái mạng nhỏ quý giá của thiếu gia mình gì hết! Cậu an an ổn ổn đợi ở giam khu, để ông đây yên tâm về cậu, không phải là tốt rồi sao? Cậu chạy đến đây làm cái quỷ gì hả?
“Từ trước đến nay lúc đi làm tôi đều không mang di động, cũng không phải là anh không biết!” Thiệu Quân cũng ủy khuất rống lên.
Tiểu Thiệu cảnh quan mỗi lần trực ban quả thật không để điện thoại trong túi, ngục giam có quy định rất nghiêm khắc về phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359495/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.