(Chú ý: Chương này có cảnh 18+, chống chỉ định các em nhỏ tuổi nha ~)
Mây đen từng chút từng chút nuốt hết ánh sáng trên đỉnh núi, bốn phía xung quanh càng trở nên u ám.
Hai người ngâm mình ở trong nước giống như hai cái sừng trâu ngang bướng, ai cũng khó chịu, cũng đau lòng đối phương, mắng đến sảng khoái rồi, lúc này mới bắt đầu sốt ruột.
Hai người tiếp sức thay nhau kêu một trận “Có ai không a ai kéo lão tử lên tui gọi người đó là anh zai”, cổ họng đều kêu đến khản đặc, phóng mắt nhìn xung quanh lại chỉ có một biển nước mênh mông, không thấy nổi một bóng người.
“Có di động không? Gọi điện thoại đi!” La Cường quát.
“…… Tui mẹ nó không có di động!” Thiệu Quân rống lại.
“Tôi là phạm nhân không có di động thì thôi, cậu cũng không có di động?!” La Cường nổi điên, cái tên ranh con dễ kích động này, làm việc vĩnh viễn đều không dùng đầu óc, không suy nghĩ đến hậu quả, không biết đau lòng cho cái mạng nhỏ quý giá của thiếu gia mình gì hết! Cậu an an ổn ổn đợi ở giam khu, để ông đây yên tâm về cậu, không phải là tốt rồi sao? Cậu chạy đến đây làm cái quỷ gì hả?
“Từ trước đến nay lúc đi làm tôi đều không mang di động, cũng không phải là anh không biết!” Thiệu Quân cũng ủy khuất rống lên.
Tiểu Thiệu cảnh quan mỗi lần trực ban quả thật không để điện thoại trong túi, ngục giam có quy định rất nghiêm khắc về phương diện này, di động đều bị khóa trong ngăn tủ.
Giữa trưa hắn sốt ruột hoảng hốt chạy đi, cũng không nhớ lấy di động trong ngăn tủ, sau thắt lưng chỉ giắt một cái bộ đàm. Thứ này chỉ có tác dụng trong phạm vi giam khu, bước ra ngoài cánh cửa sắt kia thì chỉ là một khối sắt vụn.
Thừa dịp trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn, hai người cần phải nghĩ biện pháp chạy trốn, nếu không sẽ phải chuẩn bị ngâm nước cả một đêm, ngâm thành hai con cá sấu cứng ngắc.
La Cường phân phó Thiệu Quân, tiện tay vớt lấy mấy đoạn gỗ nhỏ trôi xung quanh, gom vào với nhau, buộc thành một trang bị cứu sinh đơn giản nhất.
Đồ buộc gỗ thì dùng dây thừng khăn trải giường trôi nổi trên mặt nước, cái thắt lưng trên lưng quần Thiệu Quân kia cũng bị trưng dụng [Đáng tiếc quần tù phục của La Cường là dây thun, không có thắt lưng].
Thế nhưng bè cứu sinh không đủ lớn, không chống đỡ nổi sức nặng của hai người.
La Cường hất cằm lên, ý bảo: “Cậu lên trước đi.”
Thiệu Quân nói: “Anh đi trước.”
La Cường mắng: “Mẹ nhà cậu, bây giờ còn cùng tôi tranh ai trước ai sau? Tôi lớn hay là cậu lớn, ai lớn thì nghe người đó!”
Thiệu Quân cũng ngang bướng, làm gì có đạo lý nghe lời người khác: “Thắt lưng anh không ổn, anh lên trước đi, anh đi lên tôi còn có thể ở phía dưới đỡ anh được, nếu không thì ai đỡ anh?!”
La Cường: “……”
La Cường bám vào bè cứu sinh, giãy giụa trong nước hồi lâu, rốt cuộc cũng víu được vào một sườn dốc, chậm rãi từ trong nước trèo lên.
Thiệu Quân đứng ở phía sau, một tay ôm mông La Cường, ra sức nâng người lên trên.
La Cường sử dụng cả tay lẫn chân, vừa lăn vừa bò, trèo lên chỗ cao. Y lăn lộn đến mức giống y như một con tinh tinh bằng bùn, cây nhỏ cỏ nhỏ trong phạm vi cánh tay có thể với đến đều bị y giật bung lên hết.
Y cũng không kịp thở dốc một hơi, đã quay đầu với tay về phía người đằng sau: “Mau lên đây!”
Thiệu Quân đưa tay túm lấy một bụi cây, không ngờ lại dùng sức quá mạnh, bụi cây ba một tiếng đứt đoạn, thân thể lập tức trượt xuống theo sườn dốc.
“Ai!!!”
“Bắt lấy, bắt lấy! Không thể ngã xuống!!!”
Tròng mắt của La Cường sắp bung ra khỏi hốc mắt, bất chấp không cần biết là chỗ nào trên người Thiệu Quân, cứ cúi người túm chặt lấy, sống chết không chịu buông tay.
Hai tay y bắt lấy bả vai Thiệu Quân, hai tay Thiệu Quân lung tung tóm lấy cổ áo y. Hai người đều nghẹn không thở nổi, đều sắp bị đối phương siết chết, mặt đỏ tưng bừng, trên huyệt thái dương bật ra một sợi gân xanh còn thô hơn cả con giun.
Hai người cứ như vậy lung lay ở đó, một người trên sườn núi, một người dưới sườn núi.
Phía dưới chính là nước lũ chảy xiết, một con sóng cuốn lại đây, con người sẽ mất hút trong lốc xoáy.
Khi đó, chỉ cần có một người không chống đỡ được, hoặc là không muốn kiên trì nữa, buông tay ra, chỉ sợ sẽ thật sự là gần trong gang tấc xa tận chân trời, cách nhau cả con đường Hoàng Tuyền, nhìn xong một ánh mắt này, sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Trên lưng La Cường giống như bị kim đâm, đau đớn đến hai mắt đều biến thành màu đen, tầm nhìn trống rỗng, nửa người trên và nửa người dưới giống như muốn rách toạc ra vậy.
Đầy mặt và cổ của Thiệu Quân cũng đầm đìa mồ hôi, thở gấp, kiên trì, ánh mắt bởi vì phải thấp thỏm đối mặt với sinh tử mà toát ra nỗi sợ hãi sâu sắc cùng khát vọng cầu sinh, Tam gia đây còn chưa có sống đủ, vẫn chưa muốn ngoẻo đâu!
Môi La Cường run run, thanh âm khàn khàn mang theo máu: “Cố gắng tóm lấy…… Trèo lên…… Dùng sức đi……”
“Bảo bối, dùng sức hơn nữa, tự mình bò lên đi……”
“Eo ông đây không còn sức nữa, thế nhưng ông đây tuyệt đối sẽ không buông tay, chính cậu, lăn lên đây nhanh lên cho tôi……”
“Nếu hôm nay cậu con mẹ nó không để ông đây giữ cậu, không bò lên được, vậy cậu cứ kéo theo tôi xuống đi, ông đây cùng chết với cậu.”
……
La Cường thấp giọng mắng, uy hiếp, hai tay giống như kìm sắt, mười ngón tay tráng kiện hữu lực gần như cắm cả vào trong thịt Thiệu Quân.
Khi đó Thiệu Quân cũng ngửa đầu, ngập tràn trong ánh mắt đều là gương mặt nôn nóng hung ác hùng hùng hổ hổ không có chút ý cười kia của La Cường.
Mẹ anh, hung dữ như vậy……
Người trên sườn núi liều mạng túm, người dưới sườn núi liều mạng leo, Thiệu Quân giãy giụa, vặn vẹo, bò lên giống y như một con sâu bự, cực kỳ chật vật.
Mắt thấy sắp trèo lên được, sau mông liền xoẹt một cái.
Thiệu Quân đau đớn hừ một tiếng, một nhánh cây rạch qua mông hắn.
Quần vốn dĩ đã không có thắt lưng, rộng rãi thoải mái, lập tức không giữ được.
“Quần…… Quần…… Của tôi…… Quần……”
Thiệu Quân nghẹn đỏ mặt, ô ô kêu.
“Đã là lúc nào rồi?!”
La Cường gấp đến độ mắng to, hai tay ông đây sắp không giữ được nữa, lấy đâu ra tay thứ ba mà giúp cậu túm quần?
La Cường chịu đựng đau nhức ở thắt lưng, hai cánh tay sắt dùng sức một cái, nhấc người lên sườn dốc, ôm chặt cả đầu cả thân Thiệu Quân vào trong lòng.
Mấy đầu ngón tay thô ráp gần như muốn bóp nát Thiệu Quân, nhào nặn vào trong ngực mình, giống như Thiệu Quân chính là một miếng thích bị cắt xuống từ trên người y, tươi sống, mang theo máu, mất đi rồi lại lấy lại được, một lần nữa đặt về chỗ cũ……
Thiệu Quân tìm được đường sống trong chỗ chết, vẫn còn hoảng hồn chưa thể bình tĩnh, cả người run run, hai tay gắt gao túm lấy đối phương, trên lưng La Cường vẫn còn lưu lại từng vết máu vừa rồi hắn cào ra khi giãy giụa trèo lên.
Khắp người cả hai đều là bùn, gương mặt cũng không nhìn được rõ, chỉ gắt gao ôm lấy nhau, thô giọng thở gấp, run run rẩy rẩy vùi mặt vào hõm vai của đối phương.
Ôm nhau rất lâu, rất lâu, siết lấy nhau thật chặt, đều nói không nên lời.
Thiệu Quân người ở trên sườn núi, quần dài chế phục lưu lại dưới sườn núi, bị một dòng xoáy nhỏ nhẹ nhàng cuốn đi, không còn bóng dáng.
Hai người lăn cùng một chỗ, hai chân mang theo máu đen của La Cường quấn lấy Thiệu Quân, hai cái đùi trơn bóng của Thiệu Quân bởi vì vừa ướt vừa lạnh mà run rẩy, lập cà lập cập dán chặt vào thân thể La Cường, hưởng sái một chút hơi ấm.
Thiệu Quân: “Con mẹ anh…… Quần của tôi đâu!”
La Cường: “Quần gì?”
Thiệu Quân: “Quần của tôi, quần của tôi mất rồi!”
La Cường: “Quần không có thì thôi, người còn ở đây không phải được rồi sao!”
Thiệu Quân: “…… Đều là tại anh hết, La Cường anh đúng là một tên khốn kiếp!!!”
Ba phần là ủy khuất, bảy phần khác là sợ hãi. Hắn chưa bao giờ trải qua loại thiên tai này, nếu nói không sợ hãi thì đều là giả, vừa rồi thật sự đã bị dọa.
Trước đây lúc trèo lên giá cây xụ mặt gào khóc, tốt xấu gì phía dưới vẫn còn có một đám người tha thiết chờ đợi đón lấy bảo bối tiểu Quân Quân, đường đường là một tiểu thiếu gia làm gì đã gặp qua chuyện giống như hôm nay? Đều nói sống chết có số, thành sự tại trời, thế nhưng Thiệu tam gia ta tuổi còn trẻ, lại anh tuấn tiêu sái, tuấn tú lịch sự, đi đến đâu mà không phải là một khối bánh mê người? Động một cái là có thể đạp hư nông trường Thanh Hà, động một cái là có thể giày xéo tên khốn kiếp họ La này trong lòng bàn tay?
Hôm nay suýt chút nữa là ngoẻo, suýt chút nữa là âm dương cách biệt với nhân sinh tươi đẹp tiền đồ xán lạn cùng với tên khốn nạn trước mắt này!
Thiệu Quân thở hổn hển, thỉnh thoảng còn hừ hừ hai tiếng, mang theo giọng mũi dày đặc.
“Làm gì đến nỗi, người đã lớn thế này rồi, còn chưa thấy qua sự đời……” La Cường thấp giọng nói.
“Tôi không muốn thấy loại sự đời này! Lúc trước tôi đã cảnh cáo anh rồi, mỏ đá nhiều nguy hiểm, vừa có máy khai thác vừa có thuốc nổ? Anh đúng là đồ chán sống không cần mạng nữa mà!” Thiệu Quân ủy khuất rống.
“Đừng có gào rú dọa dẫm như thế, ông đây có bị cái rắm gì đâu.” La Cường không cho là đúng nói.
“Như thế nào mới coi là có chuyện? Mẹ nó nếu chân anh bị nổ đến ngay cả vụn thịt cũng không chừa thì sao hả?……. Ai chịu nổi chứ!” Thiệu Quân rống giận.
Hắn coi như đã nhìn ra, La Cường tên này cả nửa đời người đều lăn lộn trên đường đi lên từ máu, không sợ chết, cũng không muốn sống. Anh không coi mạng người khác ra gì, thế nhưng ngay cả mạng của bản thân anh cũng không coi trọng sao?
Bản thân anh vô tâm vô phế thì thôi đi, tâm can của người khác cái tên khốn kiếp nhà anh cũng không để ý, đúng không!
La Cường dùng sức xoa bóp mái tóc bẩn hề hề của Thiệu Quân một trận, lau lau cái mặt lấm lem, một tay siết chặt bả vai, một tay ôm mông, muốn an ủi đứa nhỏ bị chấn kinh.
Không ôm thì không biết, một bàn tay liền đụng đến cái mông ấm ấm mềm mềm.
Thiệu Quân giống như bị điện giật: “Anh làm gì đó?”
La Cường: “Sao để truồng thế này?”
Hai người đồng thời mở miệng mắng, đồng thời cúi đầu nhìn.
Trên da mặt nộn nộn của Thiệu Quân, nhất thời giống như bôi một tầng máu gà, quẫn bách che hạ thân.
Đâu chỉ có quần ngoài bị nhánh cây cào rớt, quần lót Armani cao cấp của hắn cũng bị rạch ra một cái lỗ lớn dọc theo kẽ mông, xoạc thành hình dạng quần thủng đáy. Quần lót nhỏ chỉ còn mỗi dây thun vẫn treo trên eo thon, vải dệt rách tươm, giống như mành che.
La Cường cúi đầu nhìn, ngốc lăng trong chốc lát, đột nhiên phun ra một ngụm nước miếng, ha ha ha ha cười phóng đãng.
“Thật sự quá đẹp mắt, bộ dạng rất anh tuấn nha.” La Cường cười văng.
“Cút cho tôi!” Thiệu Quân nghẹn khuất muốn hỏng luôn rồi.
“Phía trước vẫn còn che ha, chưa có bị truồng hẳn.” La Cường nói.
“……” Thiệu Quân tức đến không biết làm sao, đành vênh váo trước mặt La Cường, “Hừ, cái thứ quý giá kia của Tam gia, có thể tùy tiện bày ra sao? Bày ra còn không hù chết anh!”
“Ai yêu? Làm tôi sợ quá đi!” La Cường không nhịn được trêu chọc đứa nhỏ này, “Bên trong đũng quần của ngài có lắp máy bay hay là tàu vũ trụ nha, ông đây thật đúng là muốn kiến thức một chút.”
Sống sót sau tai nạn, từ xương cốt trên người đến tâm tình đều thả lỏng, hai tên đàn ông ôm nhau mặc sức đùa giỡn, vui vẻ đến không còn phong độ tiết tháo gì hết, rất không biết xấu hổ chèn ép cạnh khóe nhau vài câu.
Cảm giác kia tốt đẹp giống như mây đen ầm trầm dưới đáy lòng đã tan thành mây khói, đột nhiên sáng sủa, một luồng ánh sáng mông mông lung lung len lỏi vào lồng ngực, trái tim mỗi người đều ấm áp, mềm mại……
Đã rất lâu rồi chưa đứng cùng một nơi nói chuyện mấy câu, rất nhiều lời bị nghẹn ở trong ngực, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nước dưới sườn núi liên tục dâng lên, nếu còn không chạy sẽ bị chìm trong nước, Thiệu Quân lăn lộn bò dậy, nâng La Cường lên, hai người cùng kéo nhau đi tới chỗ cao trên núi.
Eo La Cường không tiện sử dụng, một chân lại bị thương, vừa động liền đau, chỉ có thể gắng gượng.
Thiệu Quân ngược lại trên chân đi giày, lại để trần hai cái đùi, đi đường đi đến rất không tự nhiên. Cái mành che mông của hắn bị gió lùa tứ phía, thổi đến mức bảo bối mềm oặt dưới háng kia không ngừng lắc lư trong gió đêm, không có vải vóc, quả nhiên cảm thấy không yên ổn.
Một bên bả vai Thiệu Quân ra sức chống lấy La Cường, giúp đối phương chậm rãi đi lên.
Hai người một bước nông một bước sâu, vạn phần chật vật, quả thực là đi một con đường nghèo túng nhất, gian nan nhất trong suốt cuộc đời. Đừng nói Thiệu Quân chưa từng chịu cảnh như vậy, chính bản thân La Cường cũng không có. Năm đó bị truy nã cả nước, công an mãnh liệt đuổi sát, y trốn ở sâu trong núi, đều là một thân trang bị sinh tồn dã ngoại chuyên nghiệp, trong thắt lưng giấu vài khẩu súng, chỉ đâu đánh đó.
Trời đã hoàn toàn tối đen, nước lũ ở chỗ trũng trong thời gian ngắn sẽ không rút đi.
Thiệu Quân không có di động, không thể liên hệ cho người nhà, chỉ có thể quyết định tạm thời hạ trại ngủ ngoài trời, ở trong núi qua một đêm.
Đừng nhìn tiểu Thiệu cảnh quan năm ấy cũng từng trải qua chương trình học sinh tồn dã ngoại gì đó hồi ở trường cảnh sát, những tri thức trong sách vở lúc thật sự áp dụng vào cuộc sống, vẫn là không bằng La Cường chưa từng đọc sách, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm thực tiễn tạo thành từ hai chân của bản thân. La Cường đứng ở chỗ cao, đơn giản quan sát địa hình địa thế một phen, ngửa mặt tìm vị trí sao Ngưu Lang sao Chức Nữ, sau đó chọn một hang núi nhỏ có thể cản gió trên vách đá, yên lặng, khô ráo.
Hai người lấy ra tất cả những công cụ dụng cụ có thể dùng được trong người, La Cường phân phó hắn thu thập nhánh cây trong hang núi, đốt một đống lửa trại trên mặt đá, lúc này mới ấm áp hơn.
La Cường muốn hút thuốc, thế nhưng nửa hộp thuốc lá trong túi áo của Thiệu Quân, đã sớm bị ngâm mục nước.
Không có thuốc thì chịu qua cả đêm thế nào bây giờ? Hai kẻ nghiện thuốc đều sốt ruột muốn chết, đứng ngồi không yên, liên tục vò đầu bứt tai. Sau hai người lại nhặt một khối đá lớn, nung nóng ở trong lửa, tiếp đó lấy ra, đem từng điếu từng điếu thuốc ướt sũng đặt trên tảng đá, chậm rãi hun khô……
Thật vất vả mới hun khô được một điếu, đốt lên, hai người vội vã, mỗi người hút một hơi, tận hưởng cái hương vị hắc ín thơm ngào ngạt thấm vào ruột gan.
La Cường khó chịu oán giận: “Này, cái này của cậu là thuốc gì vậy? Cái mùi hôi muốn chết.”
Thiệu Quân vô tội nói: “Gấu trúc tinh phẩm đó! Vốn dĩ cũng đâu có hôi, nhưng mà bị nước bùn ngâm nhũn ra rồi, sợi thuốc lá cũng không giòn được nữa.”
La Cường nhếch miệng lộ ra một cái răng nanh trắng, cướp đi điếu thuốc bên môi Thiệu tiểu tam, ghé sát đầu vào, hung hăng hút một ngụm lớn, hàng nhất phẩm, lại hút một ngụm, híp mắt liếc qua bên cạnh, nếp nhăn thâm thúy mê người.
Trong sơn động nhỏ chỉ có một tấc vuông, hai người chen chúc bên cạnh đống lửa, vai dựa vai, điếu thuốc trên ngón tay đưa qua, lại truyền trở lại, anh một ngụm, tôi một ngụm……
Mấy ngày này đủ loại biến cố xảy ra, khiến cho hai người trở nên xa cách, cố ý gây bất hòa, kỳ thật trong lòng cũng đâu có dễ chịu?
Ngồi cùng một chỗ, hút điếu thuốc, mấy lời nghẹn khuất cất giấu trong lòng muốn giải thích, biện bạch hay chất vấn đối phương, nhất thời đều không còn quan trọng, giống như cái gì cũng không cần nói nữa.
Đã cùng nhau trải qua một đường sinh tử, nắm tay bò ra từ trong lốc xoáy lũ lụt đất đá trôi, còn cần nói gì nữa? Còn chuyện gì quan trọng hơn việc người trước mắt này có thể an toàn sống sót cùng dựa vào bên nhau?
Năm đó nếu không lựa chọn ngồi tù, có thể có cơ hội quen biết lẫn nhau được sao?
Sẽ có ngày hôm nay sao?
Chẳng lẽ đây đều là số mệnh?
Thời điểm treo ở trên vách núi, nếu có bất cứ người nào buông lỏng tay, quay đầu từ bỏ, đều sẽ không thể gặp lại người kia nữa.
Khoảnh khắc đó không lựa chọn buông tay, chính là không cam lòng, không chấp nhận số mệnh, vẫn còn muốn nhìn thấy đối phương, bất luận thế nào cũng không nỡ chết.
Có những lời, căn bản không cần phải nói ra miệng, chỉ cần đưa tay chạm vào trái tim mình.
Một người một mình suy tư mù quáng, đó gọi là không tự trọng. Hai người nhớ thương lẫn nhau, đã gọi là tình yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]