Hai quản giáo đưa người đến bệnh viện lúc này cũng bước vào phòng liếc mắt một cái, an ủi vài câu, bảo hai người trước hết cứ an tâm dưỡng thương ở chỗ này.
Lão hói nằm trên giường gầm nhẹ một câu: “Ông đây đã bị thương thành như vậy, chân cũng sắp nổ đến tàn phế, vậy mà một lời giải thích cũng không có?!”
Quản giáo nhanh chóng an ủi, nói lãnh đạo cũng rất tức giận, muốn tìm quản đốc đội thi công đòi giải thích, bồi thường dân sự cho tai nạn do thiếu trách nhiệm.
Lão hói thấp giọng mắng: “Bồi thường cái rắm! Đừng tưởng ông đây không biết, đội trưởng đội thi công và trưởng ngục giam Thanh Hà mẹ nó là cùng một ổ chui ra!……”
Hai người Lại Hồng Binh và La Cường nằm nghiêng trên giường, trong lòng đều rất khó chịu, nhất thời cùng chung mối thù, trăm miệng một lời, lôi mấy lão lãnh đạo cao thấp quang quác quang quác lần lượt mắng một lần.
Di động của quản giáo đột nhiên vang lên.
“Alo?…… Ai? Anh nói ai?”
“Tiểu Thiệu? Tiểu Thiệu không có ở chỗ chúng tôi mà?”
Người nhận điện thoại quay đầu hỏi đồng sự, lại theo bản năng hỏi La Cường và Lại Hồng Binh: “Thiệu Quân vừa tới bệnh viện sao? Không có đi? Các anh cũng chưa nhìn thấy cậu ấy đúng không?”
Thần sắc La Cường khẽ động, xen mồm hỏi: “Thiệu cảnh quan thế nào? Hắn tới chỗ này sao?”
Quản giáo rống vào điện thoại: “Cái gì? Báo động sao?”
“Vậy cậu ấy hiện tại đang ở đâu? Trên đường?…… Rốt cuộc cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359493/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.