Thiệu Quân thật sự gấp muốn chết, chỉ sợ người gặp chuyện không may là La Cường.
Bởi vậy khi vừa nghe thấy, người gặp chuyện không may kỳ thật là lão hói, hơn nữa cũng không chết người, liền thở phào một hơi, đặt mông ngồi xuống đất.
Thiệu Quân lại hỏi mấy người kia hiện giờ đi đâu rồi, các phạm nhân liền nhanh chóng chỉ ra ngoài nói, tam gia ngài tới muộn ba phút rồi. Xe cứu thương của bệnh viện ngục giam Thanh Hà vừa mới đi, kéo cả lão hói và La nhị đến bệnh viện xem vết thương.
“Vết thương của Lại Hồng Binh có nghiêm trọng không?…… La Cường ban chúng tôi trên người cũng bị thương sao?”
Thiệu Quân vừa nghe là lại không thể bình tĩnh được nữa.
“Tam gia ngài xem xem trên đất bị nổ ra cái hố to thế kia, vách núi cũng phá ra một động lớn, người có thể không có việc gì sao! Hai người kia không bị lột một tầng da mới là lạ đó.”
Các phạm nhân than thở oán giận.
Thiệu Quân chậm rãi ngồi dậy, không nói một tiếng đứng vài giây, sau đó liền quay đầu chạy đi…
Ánh mặt trời cuối cùng sau giờ ngọ nhanh chóng bị mây đen dày đặc như màu mực nuốt chửng.
Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, từng hạt mưa thật to nện xuống đất, đập vào người liền đau rát như trúng đạn.
Thiệu Quân cướp lấy di động trong tay đội trưởng đội thi công, đứng ở trong mưa, khàn cổ hô to: “Alo, alo! Bệnh viện Thanh Hà sao? Tôi là Thiệu cảnh quan của giam khu ba!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359491/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.