Lúc này đang giữa tháng tám, phương bắc vào hạ, thường xuyên đổ mưa.
Con đường trên dãy núi Yến Sơn giống như cái lưng ngựa nhấp nhô chạy chồm, triền núi kéo dài được mưa cọ rửa thành màu xanh xám, bị mây đen rít gào nơi xa nuốt trọn.
Không khí sau cơn mưa rất trong lành, không khí trong nhà xưởng lại có vẻ buồn tẻ, chán muốn chết.
Tổ lao động nhỏ của ban bảy, người nào cũng cúi đầu mài đá, lười ngẩng dậy, không có chiến sĩ thi đua đi đầu, làm việc gì cũng thiếu đi sinh khí. Lão đại ban bọn họ không ở giam khu, đã bị điều vào đội lao động đến mỏ đá thi công nhiều ngày nay.
Sáng sớm hôm nay Thiệu Quân lại đến trực ban, ánh mắt của mỗi đồng nghiệp trong ký túc xá nhìn hắn đều không giống trước.
“Tiểu Thiệu, cậu còn đến đây làm gì? Sắp được điều đi rồi chứ?”
“Thiếu gia, đi tuyên ủy sao? Thật đúng là chỗ tốt……”
“Vào trong cục rồi, cảnh phục phát cho còn đẹp trai gọn gàng hơn chỗ này của chúng tôi đi……”
Các đồng nghiệp chào hỏi hắn, trong giọng nói cả đám đều lộ ra vẻ hâm mộ và đỏ mắt, trừng trừng nhìn Thiệu tam gia sắp chạy ra khỏi biển khổ ở nông trường Thanh Hà, tìm nơi nương tựa sáng sủa, đến địa phương mà một thành niên trẻ tuổi năm tốt có hộ khẩu thành phố đáng lẽ nên đi.
Ánh mắt Điền đội trưởng nhìn Thiệu tam gia cũng chua lòm. Điền Chính Nghĩa mỗi ngày đều ngủ trong ký túc xá, ban đêm nằm mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359489/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.