Tất cả mọi người trong ban bảy nhao nhao tỉnh dậy, ngồi bật lên khỏi giường, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hồ Nham gần như là lõa mông, ôm chăn, té từ trên giường xuống đất, ngã thật đau. Cả thân mình gầy gò xương cốt đều nện ở trên sàn, lần này quả thật là đau sắp chết rồi, ước chừng đến một phút đồng hồ cũng không đứng lên.
La Cường sắc mặt âm lãnh ngồi trên giường, ngực kịch liệt phập phồng, mà khi Thiệu Quân cầm theo cảnh côn, đứng ở trước phòng, mặt đỏ tía tai, sau ót nổi hết gân xanh, biểu tình kia quả thực giống như muốn lấy gậy đập người.
Thiệu Quân không liếc La Cường, mà nhìn chằm chằm vào Hồ Nham: “3704, vừa rồi cậu làm gì vậy?”
Hồ Nham đứng lên khỏi mặt đất, trong tay còn ôm chăn, sau lưng hơi hơi phát run: “Tôi làm gì chứ?”
Đáy mắt Thiệu Quân đỏ lên: “Cậu nằm ở đâu?”
Hồ Nham không nói lời nào.
La Cường cũng nhảy xuống khỏi giường, trần truồng đứng trên mặt đất, lạnh lùng xen mồm: “Thiệu cảnh quan, hai chúng tôi không làm gì hết.”
Thiệu Quân trợn mắt nhìn: “Chuyện của anh tôi sẽ giải quyết sau.”
Khẩu khí La Cường thay đổi: “Có thể giải quyết luôn hôm nay không?”
Thiệu Quân vừa nghĩ tới La Cường vậy mà lại che chở cho hồ ly, hốc mắt đột nhiên đỏ lên: “Anh câm miệng cho tôi!”
Thiệu Quân lớn tiếng nói với Hồ Nham: “Không ngủ hả, không muốn ngủ hả? Không muốn ngủ thì đi cọ WC đi. Điều thứ tám trong giam quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359484/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.