Nhà giam chỉ có một phòng tắm nhỏ dành cho phạm nhân tắm rửa, hai mươi mấy cái vòi phun, ngày nào cũng đều kín người hết chỗ, cho nên phải luân phiên nhau mà tắm, một tuần mới có được mười lăm phút ngắn ngủi để tranh giành chỗ tắm [mười lăm phút tính cả cởi quần áo và mặc quần áo], bởi vậy giờ tắm rửa thông thường đều biến thành bãi chiến trường hỗn loạn để giành vòi phun.
Bốn góc ở nhà tắm cũng lắp đặt thiết bị giám sát, đừng ai mong có thể lọt lưới làm chuyện xấu.
Thiệu Quân là muốn mang người này đến phòng tắm chuyên dụng trong ký túc xá của cảnh ngục để tắm rửa.
Hắn dẫn La Cường đi xuyên qua hành lang, La Cường còn mang còng tay, hai người một trước một sau cách xa ba bước, đều cúi đầu, điềm nhiên như không.
Có đồng sự nhìn thấy, lén lút thì thầm. “Tôi nói thiếu gia, cậu cứ như vậy mà mang La Cường vào ký túc xá, cậu không sợ gặp chuyện không may sao? Không sợ người này ngày nào đó nổi điên, đả thương cậu….”
Thiệu Quân nói. “La Cường y không điên, kỳ thật y rất có nguyên tắc, trong lòng tôi hiểu rõ.”
“Hơn nữa, La Cường là người thế nào, nếu y thật sự muốn đả thương người khác, trong các cậu ai có thể cản trở được? Chỉ cần cậu tín nhiệm y, y ngược lại sẽ rất nghe lời.”
Thiệu tam gia cứ như vậy đem tất cả những lời thị phi ném ngược trở lại.
Phòng tắm chuyên dụng của cảnh ngục không lớn, chỉ có bốn vòi phun.
Đứng ở trước tủ chứa đồ, hai người yên lặng cởi quần áo.
Thiệu Quân cởi bỏ đôi giày da ném lên trên sàn nhà, khóe mắt liếc sang La Cường đang cởi áo tù, lộ ra từng thớ thịt trên đầu vai và lồng ngực rộng lớn.
Nước vẫn còn lạnh, phải điều chỉnh trong chốc lát mới nóng lên.
Tiếng nước ào ào, giống như đập vào lồng ngực.
Trong phòng tắm chậm rãi bao phủ một tầng hơi nước màu trắng đục, khiến gương mặt của hai người trở nên mơ hồ, cả hai đều không nhìn chằm chằm đối phương, nhưng dường như mỗi một phân một tấc trên thể xác và tinh thần đều hiện ra trần trụi, để lộ trái tim nhuộm máu đỏ tươi, không hề giữ lại chút nào.
La Cường đứng dưới vòi phun, để cho nước ấm đổ lên khắp cơ thể, chậm rãi chà xát tẩy rửa.
Bọt cạo râu chảy xuôi theo cằm, dòng nước chạy dọc theo đường cong của bắp thịt, hiện lên vẻ quyến rũ chết người.
Đầu vai và sau lưng có lưu lại dấu ấn của vài vết thương cũ, năm đó dường như cũng từng là ngoại thương trí mạng, trải qua năm tháng dần dần lắng đọng lại, miệng vết thương dữ tợn hóa thành những vệt trắng nhợt nhạt hình dáng tinh tế như du long.
Hình xăm màu đen đậm ở một bên bụng, đường cong gồ lên rõ ràng trên làn da ướt át, giống như một con thú hình dáng mê người đang vận sức chờ phát động, kéo dài tới tận bộ lông rậm rạp ở phía dưới……
Thiệu Quân lê dép lê, lắc lư trong màn nước, dưới khố quấn một cái khăn.
“Tôi giúp anh kì cọ?”
Thanh âm xuyên thấu qua màn nước có vẻ không quá chân thật, Thiệu tam gia đã lâu chưa nói qua những lời này.
La Cường nặng nề “Ừ” một tiếng, hai tay chống ở trên tường, cúi đầu, một đường cong trơn nhẵn nhấp nhô nối liền từ cổ đến eo.
Thiệu Quân yên lặng cọ rửa cho người này trong chốc lát, da tay mềm mại đỏ lên vì ngâm nước ấm, chán nản lướt qua đếm những vết sẹo trên thân thể người này.
Đã đếm qua vô số lần, giờ lại đếm lần nữa, cũng không thể nhiều thêm mấy vết thương, lại càng không ít đi.
Sau khi cọ rửa xong, tay Thiệu Quân vòng qua dưới nách, xương sườn, chà xát trên ngực La Cường.
Tay bị nắm trụ, thuận thế kéo một cái, Thiệu Quân ngã vào trong lòng La Cường.
Hắn kiên quyết chống khuỷu tay né tránh môi của La Cường, giãy giụa thân mình, lật khuỷu tay thúc sang ngang! La Cường nắm lấy khuỷu tay hắn vặn về phía sau, một lần nữa ôm người vào trong lòng, lồng ngực bao trùm lên lưng của Thiệu Quân.
“Thiệu Quân.”
Thanh âm bên tai gần trong gang tấc mà tưởng như đã cách vài thế kỷ.
“Còn có tâm tình đùa giỡn sao? Đừng nháo với tôi nữa…..”
La Cường gác cằm trên cổ Thiệu Quân, kề mặt cọ cọ, hai cánh tay gắt gao vòng quanh, siết chặt vòng eo, giam hắn thật chặt trong lòng.
Thiệu Quân dùng giọng mũi rầu rĩ nói. “Buông ra, anh là ai a? Đừng có mà ôm ấp tôi.”
La Cường nói. “Không buông…. sẽ không thả đâu.”
“Lão tử đọc thuộc quy định nhà giam cho em, muốn nghe không?”
La Cường mang theo ý cười gian xảo, hôn lên vành tai của Thiệu Quân, viền quanh lỗ tai, càng hôn càng sâu, thanh âm khàn khàn, không cách nào kiềm chế.
Thiệu Quân uy hiếp. “Nếu bị người khác nhìn thấy, anh còn không bị xử tử luôn đi.”
La Cường cười lạnh. “Lúc em vào đã khóa cửa lại rồi, em tưởng tôi không nhìn thấy sao?”
Thiệu Quân. “Anh muốn làm gì?”
La Cường dùng viền mặt thô ráp cọ cọ lỗ tai Thiệu Quân. “Tôi muốn làm em.”
“Anh con mẹ nó dám.”
“Lão tử rất nhớ em.”
“Không thể nào.”
Thiệu Quân kiên quyết xoay mặt tránh đi, lại bị gắt gao ôm trụ.
Hai cánh tay của La Cường càng ôm càng chặt, giống như mãng xà siết lấy con mồi, mạnh mẽ dùng sức khiến xương cốt toàn thân co rút lại, siết lấy hắn đến cơ hồ hít thở không thông.
Mấy đầu khớp xương của Thiệu Quân ca ca rung động, hắn nhịn không được há miệng hút từng ngụm từng ngụm không khí, mặt và cổ đều đỏ lên.
“Thiệu Quân, em không kết hôn…..” La Cường thở hổn hển, thanh âm chậm rãi biến thô, không ngừng kìm nén.
“Anh dựa vào cái gì mà khẳng định tôi không cưới!” Thiệu Quân mang theo oán khí.
“Nếu như em có một người vợ trói buộc, chắc chắn sẽ không trở về nữa.” Khẩu khí La Cường vô cùng chắc chắn.
Thiệu Quân dùng giọng mũi nặng nề mà hừ một tiếng.
“Em có người khác mà còn dám trở về sao? Lão tử còn lâu mới buông tha cho em!….”
Âm sắc trong lời nói của La Cường nửa là uy hiếp, nửa là đùa giỡn. Bình thường hai người tranh cãi, đều là ngươi đốp một câu, ta đốp một câu như vậy, dần dần thành thói quen. La Cường biết, Thiệu Quân chạy không được.
“Thiệu Quân….”
La Cường cúi đầu phát ra một tiếng gầm trong cổ họng, giống như dã thú đang khổ sở khát cầu, dục vọng thiêu đốt cơ hồ khiến mạch máu trong cổ họng y nghẹn lại, nghẹn quá lâu, toàn thân đều bốc hỏa, cảm giác kích thích xa lạ trong nháy mắt truyền đến giống như bị điện giật!
Trong phòng tắm của cảnh ngục không có camera, cũng không có máy theo dõi.
Thiệu Quân biết, La Cường cũng biết.
Lúc này cho dù La Cường có bóp chết người ta, cũng không ai có thể nhìn thấy được.
La Cường không chịu thả ra khiến Thiệu Quân có chút khó chịu.
Y thoáng buông lỏng ra một chút, bàn tay kéo lấy cái khăn quấn quanh eo Thiệu Quân, vắt lên trên vai.
Tầm nhìn của y từ phía sau bả vai dần dần đi xuống, thân thể của Thiệu tam gia rất tốt, vòng eo thon nhỏ nối liền với cặp mông rắn chắc mượt mà, đôi chân dài thẳng hữu lực, từ đầu đến chân, chỗ nào cũng rất đẹp.
La Cường thích, thích nhất là đôi chân kia.
Tiếng nước ào ào vang dội, che lấp đi tiếng thở dốc ồ ồ.
Một bàn tay của La Cường dọc theo bụng vuốt ve đi xuống, mang theo bọt xà phòng trơn nhẵn xoa nắn trên đùi, tay kia lại cầm lấy tiểu huynh đệ của Thiệu Quân đang chậm rãi cương lên, dùng sức xoa nắn từ gốc rễ, nghe được trong lòng một trận rung động. Y một tay nâng bộ vị yếu ớt kia, ngón tay rất có kỹ xảo chà xát trên phần đỉnh nổi gân xanh, lực tay mạnh mẽ lại lộ ra dục vọng áp bách mà lỗ mãng của nam nhân, làm cho thằng nhỏ trong tay càng cứng rắn nóng bỏng.
“Muốn sao? Thiệu Quân…..”
Thanh âm La Cường khàn khàn mà dụ hoặc, mút liếm vành tai của Thiệu Quân.
Tay y đột ngột siết chặt lấy đầu mút, ngăn chặn khoái cảm sắp bắn tinh của đối phương, gần như tham lam mà hưởng thụ sự giãy dụa khó nhịn và thở dốc của Thiệu Quân.
Phía dưới của La Cường cũng cứng rắn, lồng ngực xáp lại áp lên, mê luyến dùng vật đang hưng phấn kia chà xát mông của Thiệu Quân, cắm vào giữa hai chân của Thiệu Quân mà trừu động, không chú ý tới khóe mắt của đối phương đã chảy ra nước mắt quật cường và tức giận.
Thiệu Quân thừa dịp La Cường nhắm mắt mê luyến phát ra thanh âm hổn hển trầm thấp, đột nhiên nâng khuỷu tay lên, nặng nề mà phá bung vòng ôm mạnh mẽ đang vây hắn trong lồng ngực.
Trên thân thể không thể kìm nén được nhớ nhung và xúc động khiến hắn thống hận, khiến hắn phát điên, khiến hắn tuyệt vọng!
La Cường sửng sốt.
Trước lồng ngực trúng một khuỷu tay, làn da đỏ một mảng, La Cường không có đánh trả, cũng không nhúc nhích.
Y nhìn Thiệu Quân hai mắt đang chậm rãi đỏ lên, nước trên cơ thể nhỏ giọt hỗn độn, ngực cũng nghẹn đỏ.
Hạ thân Thiệu Quân vẫn còn cứng rắn, bọt nước trong suốt trên mái tóc mềm mại khẽ đong đưa, khóe mắt hồng đến tưởng chừng sắp nhỏ máu.
Thiệu Quân đứng ở dưới vòi phun liều mạng dội nước, chà xát tẩy rửa thân thể của mình, muốn che giấu, đem dục vọng không ngừng rung động ấn trở về. Dép lê lõm bõm giẫm lên vũng nước trên nền đất, phảng phất như đang giẫm lên tim của chính mình, ngực co rút đau đớn, liền bỏ dép lê, hung hăng ném lên trên bức tường lát men sứ ở đối diện….
Hai người chiến tranh lạnh, đã được non nửa năm, ai cũng không chịu nhường.
Hai người không hẹn, liếc mắt nhưng chẳng thế nhìn thấy cuối con đường.
“Thiệu Quân, đừng như vậy.”
La Cường khàn giọng nói.
“Đừng cái gì a?”
Thiệu Quân một thân đầy nước, trần trụi, phẫn nộ nhìn y.
“Nó là em trai của tôi, tôi chỉ có một người em đó thôi, tôi muốn nó có thể sống thật tốt ở bên ngoài, là tôi nợ nó, tôi cần trả cho nó…. Có thể hiểu cho tôi được không?” Hốc mắt La Cường đen thẫm như màu mực, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Được, vậy anh cùng em trai anh làm đi, đừng đến trêu chọc tôi.” Thiệu Quân trợn mắt.
Hai người kịch liệt thở dốc, một bước cũng không chịu nhường mà trừng mắt, cả hai chẳng có ai là tính tình mềm yếu hết.
“Vậy em muốn tôi phải làm thế nào?” La Cường lạnh lùng nghiêm mặt hỏi.
“Chừng nào thì anh có thể giảm án phạt?” Thiệu Quân không cần nghĩ ngợi hỏi.
“Chuyện giảm hình phạt này con mẹ nó là chuyện có thể tính trước sao?”
“Chuyện giảm hình phạt này chính là chuyện anh có thể định đoạt, nếu như anh thật sự muốn ra ngoài thì sớm muộn gì anh cũng ra được, La Cường, chính anh cũng hiểu rõ điều này mà.”
Thiệu Quân cắn môi.
“La Cường, tôi chưa từng thấy qua kẻ nào ích kỷ khốn kiếp như anh, trước khi anh đi tự thú, có nghĩ tới tôi không? Tôi có đồng ý cho anh làm vậy sao? Mẹ nó ai cho anh đi tự thú?!” Thiệu Quân gầm nhẹ.
“……… Tôi tự làm thì tự chịu, mẹ nó là tôi có lỗi với Tam nhi cũng có lỗi với em! Tôi nhận tội tôi sửa đổi có được không, đây không phải là điều mà trước đây em dạy cho tôi hay sao.” La Cường lạnh lùng nói.
“Anh giết người, anh nhận phán quyết chung thân, con mẹ nó là anh trừng phạt đúng tội, tại sao anh không trực tiếp thi hành án tử luôn đi a, tìm tôi làm gì? Con mẹ nó sao anh lại dùng bộ dạng đó mà đến đùa giỡn với tôi!”
“Anh làm như thế này, cũng chẳng khác nào phán tôi chung thân luôn rồi…..”
Thiệu Quân vùi mặt vào cánh tay.
Thân mình La Cường hơi run lên, đáy mắt hỗn độn, lạnh lẽo không nói lời nào.
Ngục giam Thanh Hà là ngục giam cho trọng phạm, giam giữ tất cả các loại trọng phạm tiếng xấu rành rành trong toàn thành phố Bắc Kinh.
50% phạm nhân trong đó phải nhận bản án chung thân, La lão nhị chính là một trong số đó.
Cả đời này La Cường cũng không ra ngoài được. Y phải vượt qua quãng đời còn lại trong ngục giam.
Thiệu Quân thân thể trần truồng, ngồi xổm trong màn nước, bụm mặt, nước tí tách chảy ra theo kẽ tay.
Ở trước mặt người khác, hắn từ trước đến nay không khóc bao giờ. Phỏng chừng cũng chưa từng phải chịu đựng như vậy.
Năm năm trước, lúc hắn vừa bước chân vào nhà giam này, luôn nghĩ muốn ở lại nơi đây, cả một đời gắn bó với chỗ này, cảnh đẹp ý vui, làm cho Tam gia gia cảm thấy tiêu diêu tự tại, cho dù không ai ủng hộ nhưng vẫn vô cùng hạnh phúc.
Hắn từ trước tới này chưa bao giờ muốn rời khỏi nơi này như hiện tại, không phải bởi vì chán ghét, không phải vì chịu không nổi kham khổ, mà là vì đau đớn, khó chịu, tâm tuyệt vọng giống như bị một chiếc khóa sắt quấn lấy, quặn thắt nhỏ máu.
Ngày đó Thiệu Quân đi ra khỏi phòng tắm, bộ chế phục và giày da trên người đều ướt sũng.
“La Cường tôi mà còn đi theo anh, tôi sẽ bị anh hủy hoại.”
Thiệu Quân hung hăng xoa hốc mắt của mình, lau dấu vết ẩm ướt trên mặt.
“La Cường, chừng nào anh có thể giảm hình phạt, chừng nào nghĩ ra cách để mình ra khỏi ngục giam, lúc đó anh hẵng đến cầu tôi. Nếu anh cả đời cứ như vậy, tôi cũng sẽ cả đời như vậy, tôi với anh tiếp tục dây dưa.”
Thiệu Quân tàn nhẫn nói, ngón tay xé rách chế phục của mình, giống như một nam hài chưa lớn bị chọc tức, quay mặt đi không thèm nhìn La Cường, khuôn mặt anh tuấn bởi vì bi thương mà vặn vẹo.
Cá tính mạnh mẽ trở lại, hắn vẫn là Thiệu tam công tử, là Thiệu tam gia.
Đã bao giờ hắn phải chịu ủy khuất? Đã bao giờ bị người khác cô phụ? Tên hỗn cầu La Cường này dựa vào cái gì mà muốn hành hạ hắn!
“Em bức tôi vượt ngục, phải không?”
La Cường trên mặt còn vương bọt nước vẫn không nhúc nhích.
“Con mẹ nó đừng có nói bậy.” Thiệu Quân quay mặt qua chỗ khác.
“Không phải là em có ý này sao, tôi còn có đường nào để đi chứ?”
“Tôi còn chưa nói cho anh vượt ngục! Tôi không có ý đó!”
Thiệu Quân tức giận rống lên.
La Cường lấy một điếu thuốc từ trong túi áo, ngón tay ướt sũng, không có lửa, chỉ có thể dùng nước bọt nhấm nháp hương thơm nhàn nhạt của sợi thuốc, thân hình dưới ánh sáng chiếu qua khắc họa lên cửa sổ một đường viền tối thẫm.
Đêm đó, La Cường tựa ở trên giường của lão đại, lẳng lặng ngồi xếp bằng, một đêm không ngủ.
Y nhìn máy giám sát ở góc phòng. Y biết đối phương cũng đang xuyên qua máy giám sát, nhìn y.
Hai người cứ như vậy ngắm nhìn đối phương từ xa xa, chuyện cũ hiện rõ trong đáy mắt, từng cái, từng cái, trong bóng đêm lưu động, một khắc kia cứ lặng lẽ trôi qua, tựa hồ như muốn ngắm nhìn cả một đời một kiếp…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]