Tiểu nhãn kính bị trúng một cước được mấy người nhóm con nhím xách về nhà lao.
Thời điểm La Cường trở về phòng, tiểu nhãn kính đang vùi đầu ngồi ở trên giường, có vẻ rất ủy khuất.
La Cười bật ra một tiếng cười lạnh. “Sinh viên, có thương tích gì hay không?”
Tiểu nhãn kính không dám nổi giận với lão đại, rầm rì. “Không, không có.”
La Cường đưa tay vạch áo tù của tiểu tử kia ra, nhìn nhìn, quay đầu nói với Hồ Nham. “Dầu hoa hồng, đưa cho sinh viên xức.”
“Hai người các cậu đừng đi làm việc, ở trong phòng nghỉ ngơi.”
La Cường xách lấy thùng gỗ cùng bàn chải của tiểu nhãn kính, đi ra ngoài kia đứng dưới ánh mặt trời chói chang, quét tường……
Lão đại ở trong đám bạn tù cùng lao, vốn dĩ có chút đặc quyền. Dựa theo quy tắc ngầm trong tù, cuối tuần y không cần phải làm loại việc bẩn tay được phân công thêm này.
La Cường chủ động làm hộ việc của tiểu nhãn kính kia, thay đối phương hoàn thành việc được phân công. Người bên cạnh vừa thấy La lão nhị bước lên thang cẩn thận tỉ mỉ quét tường, bản thân lại nhàn hạ, đây không phải là tìm đánh sao, vì thế lại ba chân bốn cẳng đồng loạt trèo lên, nghiêm chỉnh nhìn tường, nhanh chóng hoàn thành công việc.
Tiểu nhãn kính này không giống đa phần những tội phạm trong nhà lao xuất thân từ nhân dân lao động, trước khi ngồi tù đã trải qua ba trăm sáu mươi nghề. Sinh viên ở trong trường học mười năm, nào đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359430/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.