Lần đầu tiên Thiệu Quân gặp người này, là ở sân thể dục lớn bên cạnh ngục giam Thanh Hà.
Một năm đó, ngoài cửa sắt của nhà giam còn chưa trang bị máy định dạng vân tay và đồng tử; chỗ chơi bóng rổ ở bên cạnh sân thể dục bây giờ, vẫn còn là một khối đất xi măng thô sơ loang lổ; một loạt cây hòe ở dưới lầu của nhà giam, chỉ trơ trụi vài cành cây khô; nở ra mấy bông hoa hòe thưa thớt, bóng cây nhẹ nhàng lay động trong sân.
Khi ấy, Thiệu Quân còn rất trẻ, dáng điệu còn thực tiêu sái.
“Tam gia, của anh!”
“Tấn công, tấn công nhanh!”
Thiệu Quân đón quả bóng đồng nghiệp chuyền đến, thân mình nhoáng lên một cái, nhằm khe hở giữa mấy người mà chui qua, trong nháy mắt nhảy lên không trung đối mặt với một đối thủ đang có ý ngăn chặn, lại tiêu sái làm động tác giả chuyền đi!
Bóng được ném cho một đồng sự phía sau, hắn nghiêng thân mình lao xuống đất, lăn một vòng.
“Thằng nhóc cậu!….” Điền Chính Nghĩa chỉ vào Thiệu Quân.
Thiệu Quân đặc biệt tiêu sái hất tóc, vẩy rơi mồ hôi trên trán. Mấy người bọn họ mỗi lần trực ban, đều thừa dịp phạm nhân nghỉ trưa tranh thủ chút thời gian, ở trên sân thể dục đánh bóng rổ, Thiệu Quân là phân vệ của đại đội một bọn họ, trận này cùng lúc chơi giúp cả hai bên.
Hắn chơi bóng có chút nóng, liền tung vạt áo lên, vén đến tận ngực, lộ ra mấy khối cơ bụng xếp hàng chỉnh tề. Dây lưng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359434/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.