Sau khi Trình Thi chế.t, tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Có lẽ tôi thực sự bị bệnh tâm thần rồi.
Gần đây, trong những giấc mơ của tôi, tôi luôn có thể mơ về khoảng thời gian tôi mới nhận nuôi Trình Thi.
Một đứa trẻ rụt rè nhìn chúng tôi, thật khiến người ta đau lòng.
Tôi chỉ có một đứa con trai là Trình Thành. Đột nhiên có thêm một đứa con gái, đến nằm mơ cũng có thể mỉm cười.
Những người hàng xóm đều ca ngợi A Thi của tôi là người hiểu chuyện.
Tôi cũng cảm thấy vậy.
Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, tại sao bố mẹ ruột của con bé lại bỏ rơi con bé chứ? Thật là vô lương tâm mà.
Tôi cảm thấy có lỗi với con bé và muốn đối xử với con bé tốt hơn.
Ban đầu Trình Thành ghen tị, nghĩ rằng chính Trình Thi đã cướp đi sự ưu ái của mình.
Tôi nghiêm túc nói với Trình Thành: "Lúc nhỏ A Thi rất khổ, vì vậy chúng ta nên yêu thương A Thi nhiều hơn."
Như mọi người đều biết, Trình Thành nhớ câu này lâu hơn tôi.
Khi tôi mang thai Trình Kiều, ngày nào tôi cũng bị nôn nghén, sau này tư thế nằm của thai nhi không đúng, tôi phải cố gắng rất nhiều mới có thể sinh được.
Trình Kiều sinh ra gầy gò và nhỏ bé, khóc như một chú mèo con.
Vì vậy, bố bọn trẻ và tôi yêu Trình Kiều nhiều hơn.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thiên vị.
Trình Kiều còn nhỏ nên được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-om-ban/2936709/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.