Trên mặt đất có điện thoại di động của Trình Thi và một giấy kiểm tra sức khỏe.
Những từ trầm cảm nặng và xu hướng tự tử làm tôi cay mắt.
Ông trời đang chế giễu tôi: Dùng một đứa trẻ đang thoi thóp bên bờ vực cái chế.t để chuộc lỗi.
Vào thời điểm đó, cách người khác nhìn tôi đã thay đổi.
Tôi không hiểu, cũng không thể tin được.
Sau đó, mọi người phát hiện ra rằng tôi đã yêu cầu Trình Thành thay đổi vé của nó.
Bố của Trình Thành ngồi trên ghế sô pha và hút thuốc cả đêm, mắt ông ấy đỏ hoe.
"Tôi xin lỗi các con."
Một câu đơn giản, đã khiến tôi sụp đổ hoàn toàn.
Tôi cuống cuồng trèo ra khỏi cửa sổ, nhưng bị bắt lại và bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng vào đây thì có tác dụng gì chứ?
Tôi lặp đi lặp lại một cách mệt mỏi: "Tôi là người đã khiến Trình Thành thay đổi chuyến bay. Tôi là người đã buộc Trình Thi phải chế.t."
Tôi muốn làm cho mình cảm thấy tốt hơn, nhưng sự thật là tôi không thể sống được nữa.
Bố của Trình Thành đã ly hôn với tôi.
Sau khi Trình Kiều biết sự thật, con bé cũng không muốn đến gặp tôi nữa.
Chẳng biết có phải quả báo không, đứa trẻ này trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn.
Bố của Trình Thành đã đến thăm tôi một lần trong bệnh viện tâm thần.
Lúc đó tôi vẫn còn tỉnh táo.
Ông ấy than với tôi, đứa trẻ này khổ hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-om-ban/2936708/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.