Lúc ăn cơm trưa, Tô Mẫn nói: “Tiểu Ninh, chúng ta là họ hàng thân thiết, cậu đừng khách sáo quá, cháu trai đến nhà dì ở mấy ngày là vì thích dì, không liên quan gì đến người lớn mấy đứa, làm thế này cứ như là chị đón Tiểu Viễn về ở là để đòi đồ vậy.”
Tô Mẫn biết em gái mình không phải người tiêu xài hoang phí, số đồ đạc mua hôm nay ít nhất cũng phải ba bốn tệ, cả nhà chị ấy thu nhập mỗi năm cũng chỉ có hơn hai trăm tệ, sắp tới con trai lấy vợ con gái lấy chồng, món quà lớn thế này chị ấy không trả lại được, nếu chị ấy nhận những thứ này, lần sau đến nhà em gái mà chị ấy chỉ mua đồ năm sáu hào, chẳng khác gì tát vào mặt em gái mình.
“Chị cả đừng nghĩ như vậy, số đồ này em mua không tốn nhiều tiền, là tiền Tô Du bán cá mà anh cả gửi cho đấy, cô ấy nói cho hai người thì hai người cũng không nhận, nên cô ấy mua thành đồ để dỗ dành đám cháu trai cháu gái thôi.” Ninh Tân nói mơ hồ về tiền bán cá.
Tô Mẫn “Ôi” một tiếng, nói cá đã gửi đi là của Tô Du rồi, sao cô có thể bán lấy tiền rồi lại trả về tay mình, lại nói sẽ gói vài con cá khô cho em gái ăn, cô bán cá đi phỏng chừng còn chưa được ăn.
Lý Vệ Đông hỏi Ninh Tân: “Cá bán ở trấn đắt lắm hả?”
“Không cần phiếu thì đắt hơn cá ở hợp tác xã cung tiêu, hơn nữa cá nhà anh tươi rói, em nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/5075905/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.