Quả nhiên, Ninh Tân thấy Tô Du chậm rãi đi làm xong, không lâu sau thằng nhóc thối Bình An đã chạy đến, tay còn cầm một sợi dây thừng vung vẩy chơi.
“Ninh Bình An.” Ninh Tân dựa vào tường gọi cậu bé, không bỏ qua vẻ mặt từ ngơ ngác chuyển sang mừng rỡ của con trai khi thấy anh, bế lấy cậu bé lao tới, vỗ vào m.ô.n.g nhỏ của cậu nói: “Tháng này bố về nhà ba lần mà hai lần con đã không có ở nhà là sao? Chê nhà mình không phải nhà lầu à?”
“Không phải đâu!” Bình An dựa vào vai bố, cười híp mắt hỏi: “Nhà bà ngoại con chật lắm, con không thích nhà lầu đâu. Bố mới về ạ?”
“Về từ tối qua rồi.” Ninh Tân bế cậu bé đi về phía nhà cũ, hỏi: “Không thích nhà lầu sao con lại ở nhà bà ngoại mấy ngày? Bà ngoại làm món gì ngon cho con ăn hả?”
Nói chuyện với bố ruột, Bình An có gì nói nấy, cậu bé chép miệng hai cái: “Chẳng có gì ngon cả, chỉ có bánh ổ, cháo ngô, bánh mì đen, bánh ổ dẹt, không ngon bằng đồ mẹ của Tiểu Viễn làm.”
“Cái gì mà mẹ Tiểu Viễn? Đó cũng là mẹ con, lần sau nói chuyện với bất cứ ai, phải nói là ‘mẹ con’, không được nói là mẹ Tiểu Viễn, mẹ Tiểu Viễn và mẹ Nhị Nha là cùng một kiểu gọi, cô ấy giặt giũ nấu cơm cho con, giữ nhà đợi con về, đối xử với con không khác gì Tiểu Viễn đâu.” Ninh Tân chính thức sửa cách xưng hô cho Bình An.
Bình An gật đầu đồng ý, rồi lại nói: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/5075904/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.