Buổi chiều trước khi đi làm, Tô Du đưa Bình An đến ngõ nhà bà ngoại cậu bé, thấy cậu bé vào nhà rồi cô mới đi.
Ngôi nhà nhỏ này, khi không có tác động từ bên ngoài, vẫn hòa thuận và yên bình, một khi có họ hàng xen vào, đặc biệt là khi bố ruột Ninh Bình An không có ở nhà, Bình An lập tức muốn tìm viện trợ bên ngoài để chứng minh cậu bé không phải là người cô đơn.
Trời nóng thế này, lại không có tủ lạnh, cá đã làm thịt nếu để qua đêm sẽ hỏng, Tô Du đến căng tin, ghé vào chỗ chú đầu bếp, hỏi: “Chú Vương, nhà chú có ai không thích ăn cá không?”
“Không, sao thế?”
“Chị cả nhà cháu mang cho cháu một thùng cá, Ninh Tân cũng không có ở nhà, một mình cháu không ăn hết ngay được, cháu muốn biếu cho thúc hai con, lần sau nếu có xương lớn không có thịt thì chú giữ lại cho cháu nhé?” Tô Du nói.
“Đó là chuyện nhỏ, được, sau này tôi giữ lại cho cô, cá có nhiều không? Nhà tôi nhiều họ hàng, cô bán cho tôi mấy con đi.” Chữ “bán” được nói rất khẽ.
“Cháu còn định phơi làm cá khô ấy chứ, nếu chú Vương đã lên tiếng, vậy cháu giữ lại hai con tự ăn, còn lại nhường hết cho chú, hôm nào cháu thèm ăn thì lại đến nhà chị cả cháu xin mấy con.” Đạt được mục đích, sau khi tan tầm Tô Du bán cá trong thùng cho đầu bếp Vương, được ba đồng, không cần phiếu, nếu không phải nhà chị cả cô hơi xa thị trấn, cô còn muốn nhờ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/5075902/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.