Tô Du thấy bà ta bực bội bỏ đi, cũng không nói thêm đạo lý gì, đây là khoảng cách về nhận thức và tư tưởng, dù cô có nói khô cả miệng thì người ta cũng sẽ bảo cô làm quá, đợi một lúc, cô vào bếp sau lấy một quả mướp già ra bóc vỏ, củ sen được đưa đến, cô dùng xơ mướp để rửa củ sen, còn cái bàn chải gỗ thì vẫn treo trên tường không động đến.
Thím Khâu vào xem một lúc, thấy cô đang hăng hái rửa củ sen trong chậu rồi lại đi ra, một lát sau thì mang đến một chiếc bàn chải gỗ mới, ném vào chậu nước, chỉ bảo cô: “Dù sao cô cũng không định dùng bàn chải gỗ để rửa rau nữa, cứ xem như không thấy chẳng phải xong sao, nhắc nhở nhẹ nhàng một chút, còn được lòng người ta, đừng động một tí là như pháo nổ ấy.”
“Không cãi nhau cháu nghẹn khó chịu, cãi xong thì cháu lại thấy thoải mái.” Tô Du đặt củ sen đã rửa sạch vào chậu sạch, giọng nói bình tĩnh.
“Căng tin có mấy người chứ? Cô sắp đắc tội hết rồi, làm người khác cũng không muốn dây dưa với cô, sợ rước lấy phiền phức, cô sẽ làm việc ở đây cả đời chứ không phải làm một thời gian rồi đi, làm cho ai cũng tránh mặt, sau này cô nhất định sẽ hối hận.”
Cả đời? Vậy khẳng định là không thể rồi.
“Người hiểu được lý lẽ sẽ biết cháu làm đúng, ví dụ như thím Khâu đây, còn những người hồ đồ kia, cháu còn mong họ tránh xa cháu ra, cháu còn lo kết giao với họ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/5075901/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.