Trưa hôm đó, sau khi Tô Du về nhà trước tiên vo gạo cho vào nồi nấu, lúc đong gạo, cô liếc nhìn chỗ gạo đã gần thấy đáy, tay run lên, bát gạo vun ban đầu giờ chỉ còn một nửa, nhưng nghĩ đến miếng mỡ lợn béo ngậy cắt được sáng nay, không muốn lãng phí đồ tốt, cô lại xúc thêm nửa bát gạo từ trong túi ra.
Miếng mỡ lợn dày bằng lòng bàn tay, rộng bằng ngón trỏ, đã ngâm trong chậu được cắt ra cho vào nồi thắng lấy mỡ, khi mỡ lợn đã cháy vàng, cô cho đậu đũa vào, đậu đũa ngấm mỡ và muối đổi màu thì cho cơm đã chắt nước vào, đậy nắp nồi gỗ, để lửa nhỏ l.i.ế.m đáy nồi, chẳng mấy chốc mùi thơm của cơm và thức ăn đã bay ra.
Cô mở nắp nồi xới đều cơm và thức ăn rồi đậy lại tiếp tục nấu, rút những khúc củi chưa cháy hết ra bỏ vào thùng nước thải, giữa làn khói trắng bay lên đi ra ngoài tìm bọn trẻ về ăn cơm.
Buổi trưa, mặt trời chói gắt khiến da thịt người ta đỏ ửng, Tô Du đi vòng quanh hai lượt mà không thấy ai, đành bắt chước theo ký ức của người phụ nữ trong cơ thể này, đứng ở ngõ lớn tiếng gọi: “Tiểu Viễn, Bình An, về ăn cơm thôi.”
“Hứa Viễn, Ninh Bình An, có ăn cơm không đây?”
“Ăn ạ.” Tiếng đáp vọng lại từ phía bên phải ngõ, sau đó một cậu nhóc đen nhẻm, mồ hôi nhễ nhại chạy về, bất chấp cái nhíu mày của Tô Du, nhóc kéo tay cô đi về nhà.
“Anh trai con đâu?” Tô Du hỏi.
“Bà nội của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/5052521/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.