Con người ta bọn họ không lo không xót, Tô Du cũng đành chịu, bị nói bóng gió một hồi, cô chỉ còn cách mặt lạnh quay về nhà mình, thời điểm mở cửa còn nghe thấy Đỗ Tiểu Quyên hỏi: “Cô ta nói gì với mày đấy?”
“Đồ thần kinh.” Tô Du thầm mắng một tiếng, chính mình là phụ nữ mà còn đối xử tệ bạc với con gái.
Hứa Viễn vẫn đang ngủ, Tô Du vào gọi nhóc dậy, trẻ con ngủ nhiều, không gọi thì có thể ngủ đến mặt trời lặn, đến tối lại không ngủ được.
Hứa Viễn bị gọi dậy còn đang ngơ ngác, ngồi trên ngưỡng cửa nhìn chằm chằm vào cổng, đến khi Tô Du cuốc đất một lúc nhóc mới tỉnh táo, chạy lại hỏi: “Mẹ, mẹ cuốc sân làm gì đấy?”
“Trồng rau.” Tô Du định mở một vườn rau nhỏ dọc theo chân tường, trồng một ít hành, tỏi, rắc ít hạt giống củ cải, cải thảo, mỗi bữa đỡ phải mua rau, cũng không thể cứ về nhà mẹ đẻ là mang rau về, kẻo chị dâu lại có ý kiến.
Đến hai giờ rưỡi, trong ngõ bắt đầu nhộn nhịp, Tô Du cũng đặt cuốc xuống chuẩn bị đi làm, trước khi đi cô dặn dò Hứa Viễn: “Ra ngoài nhớ khóa cửa, chìa khóa treo trên cổ đừng làm mất, không được xuống nước, tuyệt đối không được xuống nước, sông trong trấn sâu lắm, rơi xuống là không tìm thấy người đâu, con rơi xuống thì không gặp được mẹ nữa đấy.”
“Vâng.” Nhóc đồng ý, sau khi mẹ ra khỏi cửa, nhóc kéo cái cuốc đến tiếp tục đào đất, người còn chưa cao bằng cái cuốc, đứng lên nhảy tưng tưng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/5052522/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.