Chương trước
Chương sau
Thạch Cửu Thiên nghe vậy, tràn đầy tự tin nói: "Ông nội, ông yên tâm đi, đại hội võ thuật năm nay cháu nhất định sẽ là quán quân, làm rạng rỡ uy danh của vùng đất tế trời!"  
"Ừm."  

Thạch Hạo Hãn nhìn đứa cháu trai của mình, hài lòng cười nói: "Không ngờ thiên phú của cháu lại cao như vậy, sau khi đạt được tạo hóa mà ông cho cháu thì đã một bước đặt chân đến bán thần tông rồi, hoàn thành cuộc lội ngược dòng đáng kinh ngạc."  
"Nhưng mà, cháu cũng không được lơ là, thiếu cảnh giác, vùng đất giữa trời và đất, vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, còn có núi võ đang, núi bồ đề, mấy lão già đó chắc chắn cũng sẽ phái đệ tử ruột của mình ra, đối thủ của cháu chắc chắn không hề yếu, cháu cũng chuẩn bị sẵn tâm lý đi." Thạch Hạo Hãn nhắc nhở nói.  

"Vâng!"  
Thạch Cửu Thiên gật đầu nói: "Cho dù đối thủ mạnh đến đâu, cháu nhất định sẽ dốc toàn lực để giành chiến thắng, đồng thời duy trì sự ổn định, không cho đối phương một chút cơ hội nào!"  
"Tốt!"  
Thạch Hạo Hãn nghe thấy lời nói này, trong lòng vô cùng hài lòng, vỗ vỗ vai của Thạch Cửu Thiên, trong ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng.  
"Ông nội, còn có một chuyện nữa, cháu vẫn chưa hiểu." Bỗng nhiên, Thạch Cửu Thiên nói.  
"Cháu nói đi."  
"Vâng."  
Thạch Cửu Thiên gật đầu, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Cháu nghe nói, gần đây Dược Vương Điện bị mấy thế lực chèn ép, người đứng đằng sau hình như là gia tộc Tây Môn của núi Côn Luân."  
"Vùng đất tế trời của chúng ta, vùng đất giữa núi và biển, vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, ba đại thế lực cùng với Dược Vương Điện cùng có hiệp ước duy trì trật tự  giới luyện võ."  
Thạch Cửu Thiên nói tiếp: "Bây giờ Dược Vương Điện bị uy hiếp, vùng đất tế trời của chúng ta tại sao lại không ra mặt ngăn lại chứ?"  
"Chuyện này ông sớm đã biết rồi."  
Thạch Hạo Hãn cười nói: "Từ sớm, ông đã liên hệ với hai lão già ở Lao sơn, Lư sơn rồi, nhưng bọn họ đều từ chối, không muốn nhúng tay vào việc này."  
"Ắt hẳn là vì đại hội võ thuật trăm môn phái và cuộc thách đấu với các ngọn núi sắp tới gần, cho nên bọn họ không muốn đắc tội với gia tộc Tây Môn."  
Thạch Hạo Hãn khẽ cười nói: "Nếu đã như vậy thì vùng đất tế trời của chúng ta đương nhiên cũng không thể ló mặt ra được, cho nên cứ giả bộ như không nghe thấy gì đi."  
"Ông nội, gia tộc Tây Môn ở núi Côn Luân, thật sự mạnh như vậy sao?" Thạch Cửu Thiên nghi hoặc nói.  
"Rất mạnh!"  
Thạch Hạo Hãn nghiem chỉnh nói: "Ông nghe nói, năm đó lão tổ tông của gia tộc Tây Môn từng bái Tô Vô Kỵ làm sư phụ, học được pháp môn tu chân, đến nay cũng chưa từng thấy ông ta xuất tay ra, cũng không biết tình trạng ông ta bây giờ như thế nào nữa."  
"Cái gì, lão tổ tông của gia tộc Tây Môn là người tu chân sao?"  
Thạch Cửu Thiên sau khi kinh ngạc xong liền hỏi: "Ông nội, không phải ông đã nói, người tu chân sẽ gặp những hiện tượng kỳ lạ, không có cách nào tồn tại ở thế giới này sao?"  
"Ừm, nhưng có lẽ lão tổ tông của gia tộc Tây môn còn chưa đạt đến cảnh giới để xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ kia, cụ thể thế nào ông cũng không rõ nữa." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.