Thạch Hạo Hãn vô cùng kiêng kị nói: "Tóm lại, gia tộc Tây Môn có thể không đắc tội thì đừng đắc tội vậy."
"Cháu hiểu rồi."
Thạch Cửu Thiên gật gật đầu, sau đó lại nghĩ tới một chuyện, bèn nói: "Ông nội, cô Ngọc Yến bị giam lỏng ở Tư Quá Nhai cũng sắp 5 năm rồi, ông định khi nào thì thả cô ấy ra?"
"Hừ, vậy thì phải xem đến khi nào nó chịu gật đầu nhận sai với ông!"
Thạch Hạo Hãn nhìn Thạch Cửu Thiên, trầm giọng nói: "Cửu Thiên, ông biết 5 năm này, cháu và Ngọc Yến cũng khá thân thiết với nhau, nó đã truyền dạy cho cháu một vài bí quyết tu luyện, cháu cũng vô cùng tôn kính nó."
"Nhưng nó còn mang tội trên người, trước khi nó ăn năn hối cải thì ông không hy vọng nghe được tên nó từ miệng cháu nói ra, cũng không muốn thấy cháu cầu xin cho nó, nghe rõ chưa!" Thạch Hạo Hãn trịnh trọng nói.
"Vâng!"
Thạch Cửu Thiên vội vàng đáp lại, không dám làm trái ý của ông nội.
"Hừ!"
Thạch Hạo Hãn thấy vậy liền phất phất ống tay áo, rồi xoay người rời đi.
"Cháu chào ông nội."
Sau khi nhìn thấy Thạch Hạo Hãn rời đi, Thạch Cửu Thiên cũng không ở lại đỉnh núi nữa, mà thân ảnh chợt lóe lên, rất nhanh đã đi tới Tư Quá Nhai.
Đây là một thác nước, chỉ cần xuyên qua thác nước là đã tới được một sơn động.
Mẹ ruột của Tô Thương là Thạch Ngọc Yến bị giam lỏng ở trong hang động này, cũng đã gần 5 năm rồi.
Lúc này.
Thạch Cửu Thiên đứng ở bên ngoài thác nước, khom người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/299224/chuong-882.html