Từ Thanh Nhiên rốt cuộc là con cưng của ông trời hay gì vậy?!
༶•┈┈┈┈୨♡୧┈┈┈┈┈┈┈┈•༶
Editor: Hannie
Check chính tả: Nho
----
Mưa tạnh.
Trong phòng chỉ còn chiếc đèn tường nhỏ treo ở góc phòng vẫn còn le lói sáng.
Độ sáng của đèn cũng đã được điều chỉnh xuống mức thấp nhất.
Thời tiết mát mẻ, Từ Thanh Nhiên không bật máy sưởi, cả người chìm sâu vào chăn, chỉ lộ ra mái tóc nâu hơi xoăn và nửa gương mặt, ngủ rất say.
Thẩm Đình Dục ngồi bên cạnh giường gần cậu nhất, lặng lẽ nhìn cậu.
Dục vọng dưới đáy mắt anh đã sớm được xoa dịu nhưng vẫn còn vương vấn một tia dịu dàng âu yếm.
Người trong chăn bỗng cựa quậy nhưng lại ngủ sâu hơn.
Thẩm Đình Dục theo bản năng muốn sờ cậu một chút.
Vừa mới giơ tay lên, ánh mắt vô tình rơi xuống lại khiến anh thất thần.
Lúc chạm vào nhau, dù là lòng bàn tay hay nhiệt độ phủ lên mu bàn tay cậu đều rất nóng bỏng.
Trong cơn mơ màng dường như vẫn còn lưu lại hơi nóng rất lâu chưa xua tan được.
Suy nghĩ bị kéo về vài giờ trước đó.
Hơi thở đan xen, nóng bỏng đến mức khó kiểm soát bản thân.
Thẩm Đình Dục dựa lưng vào tường, mắt đỏ au nhìn xuống người trước mặt từ từ nắm lấy tay anh, cùng nhau leo lên đỉnh tội lỗi, như kẻ sa ngã bị quỷ dữ mê hoặc, hèn hạ đắm chìm trong sự cám dỗ của cậu, không thể cưỡng lại.
Hơi thở lập tức trở nên nặng nề.
Cảm giác lúc này được đẩy lên cao trào, anh vô thức đưa tay kia ôm lấy người trước mặt, rất kiềm chế mà kéo cậu vào lòng mình thêm một chút.
Thẩm Đình Dục từ trong sự trêu đùa kiêu ngạo của Từ Thanh Nhiên bắt gặp một tia tỉnh táo, mới nhận ra mình lại bị nhóc xảo quyệt này lừa nữa rồi.
Ý thức của Từ Thanh Nhiên không mơ hồ như anh tưởng.
Thậm chí dường như đây là một cái bẫy mà cậu cố tình bày ra, dụ dỗ anh từng bước từng bước đi vào bẫy của cậu. Khi con mồi đã đến gần, cậu bỗng không muốn bắt nó vào lồng ngay lập tức mà chọn cách trêu đùa.
Thẩm Đình Dục không thể không thừa nhận, cuối cùng anh vẫn không đấu lại được Từ Thanh Nhiên, nhóc điên này.
Ít nhất thì bây giờ anh đang bị cậu nắm chặt trong tay. Cậu luôn dùng những cách không ngờ tới để khiêu khích anh.
Dù cách một khoảng cách không hoàn toàn dính lấy nhau nhưng hơi thở tinh thần quen thuộc và sự phụ thuộc từ Từ Thanh Nhiên truyền đến vẫn kích thích lý trí căng thẳng của anh đến mức sắp sụp đổ.
Chỉ cần sơ ý trong động tác mà trượt ra khỏi phạm vi bàn tay cậu thì mọi thứ sẽ sụp đổ ngay.
Nếu thật sự bị ép vào —
Thật sự không dám tưởng tượng sức mạnh linh hồn của anh sẽ muốn xé nát Từ Thanh Nhiên đến mức nào. Đặc biệt là loại D, họ sinh ra để làm người tiếp nhận, nghe nói chỉ cần là thân thể khỏe mạnh, trong cơ thể còn có một tuyến nhạy cảm đặc biệt để kích thích việc giải phóng tinh thần lực của họ thông qua cách này.
Thẩm Đình Dục nghĩ Từ Thanh Nhiên chắc chắn vẫn chưa biết chuyện này, nếu không cũng sẽ không liều lĩnh như vậy.
Từ Thanh Nhiên còn hỏi anh: "Hai người cùng nhau chẳng phải vui hơn nhiều so với việc anh tự trốn trong phòng tắm giải quyết sao?"
Thẩm Đình Dục: "..."
Không thể phản bác được.
Chỉ là bọn họ dùng tay trêu đùa nhau chút thôi.
Về sau Từ Thanh Nhiên còn bắt đầu phàn nàn: "Hối hận rồi, tay đau."
"Tôi đã bảo anh đừng nhịn nữa rồi? Nhịn lắm sẽ sinh chuyện mà."
Thẩm Đình Dục: "..."
Dù sao cuối cùng ở một mức độ nào đó cũng coi như đã thỏa mãn ý muốn của Từ Thanh Nhiên bằng một hình thức nào đó đã thành công "làm bẩn" cậu.
Mặc dù chỉ là bẩn một cách trực quan và ngay thẳng.
Từ Thanh Nhiên đã thành công trêu chọc anh, sau khi rửa ráy xong thì mãn nguyện ngủ tiếp.
Để lại Thẩm Đình Dục đắm chìm trong những hồi ức không thể diễn tả bằng lời, càng nghĩ càng tỉnh táo. Dù đã đi tắm thế nhưng hình ảnh khiến vành tai anh đỏ lên kia vẫn không thể xua đi.
Mãi cho đến nửa tiếng sau, anh mới có thể khiến đầu óc bình tĩnh lại.
Từ Thanh Nhiên chỉ chừa lại cho anh một chỗ bên mép giường.
Anh đứng dậy đi vòng qua, trước khi lên giường nghỉ ngơi thì bước đến bên cửa sổ nắm lấy tấm rèm.
Bầu trời bên ngoài vẫn rất u ám, không nhìn thấy bất kỳ ngôi sao hay mặt trăng nào.
Từ góc độ này nhìn ra vừa hay có thể thấy cảnh vật trong sân sau.
Ở phía xa kia có một cây đào.
Những bông hoa đào mới nở chưa lâu đã bị mưa gió tối nay tàn phá không ít, những cánh hoa màu hồng nhạt rơi rụng trải đầy trên mặt đất dưới gốc cây.
Ánh mắt Thẩm Đình Dục dừng lại trên cây đó vài giây.
Rồi mới đưa tay kéo rèm cửa lại.
·
"Gì cơ?!"
"Hôm qua iêm bị chặn lâu như vậy mà kết quả hai người chỉ dùng tay một chút thôi sao??"
Hệ thống gào thét trong đầu Từ Thanh Nhiên.
Buổi chiều sau cơn mưa gió, thời tiết rất quang đãng.
Thẩm Đình Dục đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa.
Từ Thanh Nhiên ngồi ở phòng khách vừa lướt điện thoại vừa nói chuyện với hệ thống.
Cậu nói: "Thế thôi."
"Trước đây tên đàn ông chó đó thậm chí còn không muốn để tao chạm vào qua lớp vải nữa kìa." Ít nhất hôm qua đã thành công nhìn thấy Linh Ấn của anh, coi như đã tiến một bước lớn.
Ngẫm nghĩ một chút, cậu lại nói: "Anh ấy đã trải qua những chuyện đó ở kiếp trước, việc nhạy cảm và sợ hãi với những vấn đề đặc biệt là rất bình thường."
Lý do khiến Từ Thanh Nhiên không còn quá vội vàng hoàn thành "hòa hợp lớn" hiện tại còn một điều nữa.
Mấy ngày trước Tạ Nam Y chủ động nhắn tin cho cậu, nói đã nhận được bưu thiếp mà thầy Trịnh gửi cho cô. Cô bảo rằng khi ông cụ Trịnh bắt đầu gửi đồ, thường không lâu sau sẽ quay lại, khi đó có thể giúp xác nhận dữ liệu độ tương thích giữa cậu và Thẩm Đình Dục.
Có lẽ khi đó có thể cho Thẩm Đình Dục một câu trả lời vừa ý và yên tâm.
Hệ thống tò mò: "Chuyện gì cơ?"
Từ Thanh Nhiên kể cho nó nghe về giấc mơ hôm qua.
Hệ thống vốn luôn kiên quyết cho rằng Thẩm Đình Dục không thể sống lại lập tức im lặng.
Một lúc lâu sau mới châm chọc: "Không trách được hôm qua anh đột nhiên khóc lóc như thế ha."
Từ Thanh Nhiên buồn bực.
Quả thật có hơi mất mặt.
Dù sao từ sau khi Từ Thanh Dao chết, cậu cũng chưa từng khóc nữa.
Hệ thống suy nghĩ một lúc, vẫn cố cứng miệng bảo vệ thể diện của Cục Quản lý: "... Biết đâu chỉ là ám thị tâm lý của anh thôi!"
"Anh xem, khi anh mơ đâu có tiếp xúc với linh hồn của Thẩm Đình Dục, cũng không ở gần anh ta, làm sao ký ức linh hồn có thể được kích hoạt chứ?"
Từ Thanh Nhiên trầm ngâm một lúc.
Cậu chậm rãi đáp lại: "Có lẽ là vì mối ràng buộc linh hồn của bọn tao bây giờ đã rất sâu đậm rồi."
"Nên không cần ở bên nhau cũng có thể tâm linh tương thông."
Nói xong, cậu lại cong mắt bổ sung: "Chẳng phải mấy tiểu thuyết tình yêu đầy day dứt thường hay viết như thế sao?"
Hệ thống: "..."
Thật tự tin quá mức.
Khi Từ Thanh Nhiên lướt điện thoại, cậu thấy vài tin tức mới.
Không phải tin tức gì lớn nhưng vừa khéo lại là những tin mà cậu gần đây khá quen thuộc.
Chính là mấy khu giải trí mà Từ Thanh An đã nhắc tới.
Có vẻ như nhóm điều tra của Ngân Long và Kim Dực đều đã bắt đầu hành động, họ đã tiết lộ danh sách không ít quan chức của phe đối phương công khai thông báo và bắt họ về để điều tra.
Nhìn những loại dược phẩm được liệt kê trong tin tức, Từ Thanh Nhiên không khỏi nghĩ đến một số cảnh trong giấc mơ.
Trong Ác Tháp có một đội ngũ chuyên nghiên cứu những loại dược phẩm tương tự.
Hình như toàn là người của Mục Tử Nguyệt, mấy thứ này, chẳng lẽ thực chất cũng là đồ gã ta tự chế tạo ra?
Từ Thanh Nhiên cảm thán.
Đôi khi cậu cảm thấy những kẻ thần kinh như Mục Tử Nguyệt lại càng giống loại E hơn.
Ngón tay lại vô tình lướt trên màn hình, vừa hay lướt đến bài đăng mới nhất của Thích Đóa trên nền tảng xã hội.
Nội dung chia sẻ là ảnh từ một thương hiệu thời trang nào đó.
Người mẫu trong ảnh là Thích Đóa mặc nhiều bộ lễ phục khác nhau, chụp được không ít bộ ảnh.
Có vẻ giới giải trí của họ hôm qua vừa có sự kiện lớn nào đó.
Lời chia sẻ kèm theo là:
Đóa Lị Lị V: Cảm ơn Harps đã thiết kế riêng cho tôi những bộ lễ phục và trang sức này! Tất cả trang phục đều cực kỳ đẹp khiến nhan sắc và khí chất của tôi càng thêm rực rỡ [Đáng yêu].
Từ Thanh Nhiên chăm chú nhìn tên thương hiệu đó, cảm thấy rất quen.
Hệ thống vốn thích ăn dưa liền lên tiếng: "Ơ, đây chẳng phải là thương hiệu thiết kế quần áo mà tiểu thư nhà họ Bùi hôm đó nhắc đến sao?"
Cậu chợt nhớ ra.
Hóa ra là Bùi Hoài Ngọc đã từng nhắc đến trong cung.
Từ Thanh Nhiên trầm ngâm suy nghĩ.
Tiếng động của miếng thịt được thả vào chảo từ nhà bếp kéo sự chú ý của cậu trở lại.
Cậu quay đầu nhìn về phía nhà bếp, trông thấy bóng dáng bận rộn của Thẩm Đình Dục, cảm thấy anh ta vẫn còn cần một khoảng thời gian nữa mới xong.
Từ Thanh Nhiên vỗ vỗ chú chó trắng đang nằm cạnh mình:"Ra sân sau đi dạo với tao chút."
Trong sân sau có rất nhiều cây cối nhưng cây đào chỉ có một. Qua một đêm, nó đã trụi lá khá nhiều.
Từ Thanh Nhiên hỏi chú chó trắng: "Dưới gốc cây này có giấu thứ gì không?"
"Nếu có, mày đào nó lên giúp tao được không? Cảm ơn."
Con chó trắng hiểu được lời cậu nói.
Nó cúi đầu đi vòng quanh cây hoa đào một vòng, thăm dò khu vực đất dưới gốc cây, cuối cùng rất thông minh lắc đầu nhẹ với Từ Thanh Nhiên.
Từ Thanh Nhiên sững người.
Không có sao?
Là thông tin sai hay cậu tìm nhầm chỗ, không thì — đã bị người ta phát hiện và đào đi rồi?
Trong lúc cậu cau mày suy nghĩ, con chó trắng bỗng tiến gần đến cây hoa đào vài bước.
Rồi nó giơ chân lên, đào một cái hố không sâu không nông.
Vừa đủ sâu để giấu một vật gì đó.
Từ Thanh Nhiên nhanh chóng hiểu ý của nó.
Thứ mà Thích Thịnh Tuyết nói đến quả thực đã từng tồn tại nhưng có vẻ như đã bị người ta lấy đi rồi.
Cậu bước đến xem xét lớp đất.
Nhìn qua gần như không có gì khác biệt so với xung quanh, nếu đã bị người ta lấy đi trước thì cũng không phải là chuyện mới xảy ra gần đây.
Mà là đã bị mang đi từ lâu rồi.
Vấn đề đặt ra là.
Ai sẽ phát hiện ra bí mật này của Thích Thịnh Tuyết?
Từ gia? Hay là Vương Tiễn, người rất có khả năng đã từng đọc qua nhật ký của Thích Thịnh Tuyết?
"Từ Thanh Nhiên."
Từ phía ngôi nhà vọng đến tiếng Thẩm Đình Dục gọi cậu vào ăn cơm.
Từ Thanh Nhiên quay đầu nhìn lại cái hố đã được con chó trắng lấp lại một cái, im lặng không nói gì, cùng nó quay về phía ngôi nhà.
Thẩm Đình Dục cũng không hỏi cậu sao đột nhiên chạy ra sân sau, có lẽ chỉ nghĩ rằng cậu dắt chó đi dạo.
Tối đó nhân lúc Thẩm Đình Dục lại đang bận rộn trong bếp, Từ Thanh Nhiên gọi một cho Vương Tiễn đang ở Hệ Thiên Long.
Cậu vào thẳng vấn đề: "Chú Vương, chú có biết một bí mật của mẹ không?"
Vương Tiễn có vẻ như không biết cậu đang nói gì.
Ông cười vài tiếng, giọng đầy hoài niệm: "Chú biết rất nhiều bí mật nhỏ của cô ấy."
"Sao thế?"
Từ Thanh Nhiên: "Vậy chú có thể bật mí cho tôi biết không?"
Vương Tiễn: "..."
Ông nghe có vẻ hơi khó xử: "Ờ, đều là một số chi tiết lúc bọn chú yêu nhau, với mấy chuyện nghịch ngợm thời trẻ của cô ấy... Con, con thực sự muốn nghe à?"
Từ Thanh Nhiên im lặng, vài giây sau mới hỏi: "Có cái nào không liên quan đến tình cảm giữa hai người không?"
Đầu dây bên kia, Vương Tiễn không nói gì, có vẻ đang suy nghĩ.
Từ Thanh Nhiên lại nói: "Trong di vật của mẹ có một cuốn nhật ký, chú có xem qua chưa?"
Vương Tiễn đáp: "Có lật qua."
"Là cuốn ghi chép về những chuyện hàng ngày của cô ấy và Thẩm Thiên Ngưng phải không?"
"Lúc đó chú lật vài trang thấy toàn là chuyện của hai người ấy nên chú không đọc tiếp nữa."
Từ Thanh Nhiên hơi cụp mắt xuống.
Cô ấy trong nhật ký quả nhiên là Thẩm Thiên Ngưng.
"Hơn nữa năm đó bà ấy cũng không cho phép người khác đọc nhật ký của cô ấy, ngay cả chú cũng không được động vào, haiz, quan hệ của hai người họ thật sự rất tốt."
Nói đến cuối, giọng Vương Tiễn còn mang chút ghen tị.
Hiển nhiên, năm xưa ông đã không ít lần ganh tỵ với tình bạn giữa hai người họ.
Từ Thanh Nhiên chỉ nói chuyện với ông vài câu, đã nhận ra ông thực sự không biết gì.
Lại nói vài câu xã giao với ông rồi mới cúp máy.
Vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Vương Tiễn, đèn trong phòng bỗng nhiên tắt ngấm.
Cậu sững người một chút, điều đầu tiên cậu lo lắng là Thẩm Đình Dục đang bận rộn trong bếp.
Cậu nhớ Tạ Nam Quân và những người khác đã từng nhắc đến thị lực ban đêm của một bên mắt anh không tốt lắm.
Trong bếp yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Từ Thanh Nhiên bật đèn pin trên điện thoại, đi từ phòng khách đến bếp.
Vừa bước vào, cậu đã thấy trên bàn giữa bếp đặt một chiếc bánh kem sinh nhật 6 inch.
Trên bánh cắm vài cây nến, dưới ánh sáng có thể thấy trên bánh có viết mấy chữ 'Sinh nhật vui vẻ'.
"Quả nhiên khi đèn tắt, việc đầu tiên em làm là lo cho anh mà."
Ánh mắt tên đàn ông chó đó còn khá đắc ý.
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn đồ vật trên bàn, quyết định không cãi lại anh ta.
Thẩm Đình Dục nói: "Ngày mai là sinh nhật em, tối nay mừng sinh nhật em trước một chút."
Ngày 18 tháng 3.
Ngày sinh nhật của Từ Thanh Nhiên ở thế giới này.
Trước khi đến Bích Thủy Sơn Trang, Thẩm Đình Dục còn cố ý đặt một chiếc bánh theo khẩu vị của Từ Thanh Nhiên tại cửa hàng P, nhờ người giao đến tay anh.
Đây cũng là lý do tại sao thời gian trước đó, khi nghe Từ Thanh Nhiên phàn nàn về việc quản lý vượt ranh giới, anh đã trực tiếp phá vỡ hình tượng bên ngoài của mình một lần, cường bạo xông đến đây, chỉ hy vọng có thể đến kịp để mừng sinh nhật cho bạn trai của mình.
Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem một hồi lâu, mới chậm rãi cong mắt lên, khẽ nói: "Cảm ơn."
Những thứ như sinh nhật sau khi bước vào thời kỳ tận thế ở kiếp trước, cậu chưa từng trải qua nữa.
Cậu gần như quên mất còn có một ngày lễ như vậy tồn tại.
Cặp đôi nhỏ cứ thế tận hưởng thế giới hai người của họ trong Bích Thủy Sơn Trang như một chốn đào nguyên không ai quấy rầy.
Từ Thanh Nhiên thưởng thức bữa tối Thẩm Đình Dục nấu cho cậu, từng miếng ăn đều rất ngon.
Trong khi ngẩng đầu, cậu vô tình lại chạm phải đôi mắt sâu thẳm như biển của anh cùng mái tóc đen nhánh.
Động tác của cậu khựng lại một chút.
Không hiểu sao, bất giác cậu nghĩ đến bí mật của Thích Thịnh Tuyết liên quan đến Thẩm Thiên Ngưng.
Một người đặc biệt như Thẩm Đình Dục.
... Liệu có phải, bí mật của Thẩm Thiên Ngưng còn liên quan đến anh ấy không?
"Sao thế? Không hợp khẩu vị sao?"
Cho đến khi Thẩm Đình Dục lên tiếng, Từ Thanh Nhiên mới nhận ra mình đã vô thức nhìn chằm chằm anh ấy đến thất thần.
Cậu bình thản nói: "Không có gì, chỉ là đã lâu rồi không mừng sinh nhật."
"Hơi vui một chút."
Thẩm Đình Dục khẽ cười.
"Nếu em thích, năm nào anh cũng sẽ cùng em tổ chức."
Từ Thanh Nhiên cũng nhẹ nhàng cong khóe môi.
Trong lòng nghĩ, hy vọng chuyện của Thẩm Thiên Ngưng không liên quan gì đến Thẩm Đình Dục.
Nếu không - quá khứ của anh bạn trai này của cậu phải bi thảm đến mức nào?
Điều này gần như sánh ngang với cuộc đời bi thảm của cậu trong tiểu thuyết tận thế kiếp trước, bị quy luật thế giới nhắm vào rồi.
Ồ không, so ra thì có khi cậu còn tốt hơn Thẩm Đình Dục một chút.
Hai người quấn quýt bên nhau mấy ngày.
Trong thời gian đó, Từ Thanh Nhiên không ngừng tìm cơ hội qua các tiếp xúc để giúp Thẩm Đình Dục phục hồi tinh thần lực của mình, không muốn những cảnh tượng trong giấc mơ lại tái diễn.
"Chậc."
Một buổi chiều bình thường.
Trên ghế sofa, Từ Thanh Nhiên lười biếng dựa vào người Thẩm Đình Dục.
Hai người vừa kết thúc một nụ hôn, ánh mắt vẫn còn vương lại chút tình ý chưa tan.
Hương vị của cả hai còn lưu trên cơ thể, họ tận hưởng cảm giác tiếp tục tựa vào nhau.
Từ Thanh Nhiên cầm điện thoại trong tay, lẩm bẩm: "... Tôi cứ cảm thấy mình hình như quên mất việc gì đó."
"Em nghe nói vài ngày nữa họ có một buổi trình diễn thời trang ở sao Thạch Lưu, muốn hỏi xem chị có cách nào giúp em có vé vào cửa không, em muốn đi xem."
[Thích Đóa: Chuyện này đơn giản!]
[Thích Đóa: Chị vốn cũng được mời đi tham dự nhưng hôm đó vừa hay có lịch concert nên không đi được. Chị có hai tấm vé trong tay, em cần bao nhiêu?]
Từ Thanh Nhiên nhìn về phía Thẩm Đình Dục.
Hỏi anh: "Anh sẽ ở đây bao lâu?"
Nghe vậy, Thẩm Đình Dục hơi nghiêng đầu, tựa vào đầu cậu, khẽ cọ một chút rồi trả lời: "Ừm... cho đến khi tôi bị đội cận vệ Đế Quốc phát hiện?"
Mấy ngày nay, tin tức vẫn đang đưa tin về "tội phạm" đã thành công trốn từ Kim Dực sang Ngân Long kia.
Họ vẫn chưa tìm thấy người, thậm chí đã bắt đầu có người khác bắt chước.
Nghe xong, Từ Thanh Nhiên trả lời Thích Đóa: "Vậy cho em hai vé nhé."
"Em muốn dẫn theo một người bạn cùng đi."
[Thích Đóa: [OK]]
Vé show thời trang của Harps là vé điện tử.
Thích Đóa nhanh chóng gửi chúng qua, Từ Thanh Nhiên lại cảm ơn cô một lần nữa.
Vừa giải quyết xong chuyện này thì một cuộc gọi khác lại đến.
Từ Thanh Nhiên nhận cuộc gọi mới phát hiện là Từ Thanh An.
Nghe thấy giọng cậu ta, cuối cùng cậu cũng nhớ ra việc mình đã quên là gì.
Đồng thời, Từ Thanh An trong điện thoại cũng đang thận trọng hỏi cậu: "Anh, hôm đó anh có đi đón ba không?"
"Là thế này, mấy ngày nay em vẫn luôn liên lạc không được với ba, bây giờ đang ở căn nhà tại Hồng Thành, nhưng có vẻ ba không có nhà."
Từ Thanh Nhiên: "..."
À, quên mất Từ Nghiêm vẫn còn bị mình bỏ dưới chân cầu.
·
"Ba, ba uống nước đi."
Trong phòng, Từ Thanh An lấy một cốc nước từ nhà bếp cho Từ Nghiêm.
Từ Nghiêm ngồi trên ghế sofa run rẩy đón lấy.
Mấy ngày không gặp, Từ Nghiêm gầy đi không ít.
Không biết đã bao lâu chưa tắm, cả người trông có vẻ hơi xộc xệch, tinh thần hoảng hốt, thời gian qua chắc hẳn đã chịu không ít khổ sở và sợ hãi.
Từ Nghiêm uống một hơi cạn cốc nước.
Thậm chí vì uống quá nhanh, ông ta còn ho sặc sụa.
Khi Từ Thanh An cúi người vỗ vỗ lưng ông, trong mắt lướt qua một tia bực bội.
Nhưng để xua tan sự đề phòng của Từ Thanh Nhiên, cậu ta vẫn giả vờ đến cùng trước mặt cậu, giả bộ ra vẻ hiếu thảo.
Ngồi trên ghế đơn, Từ Thanh Nhiên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bình thản nhìn hai người họ.
Sau khi Từ Nghiêm bình tĩnh lại, ông chỉ vào Từ Thanh Nhiên: "Mày...sao tao lại dạy ra một thằng con vô tình như vậy!"
Từ Thanh Nhiên khẽ cười: "Tôi còn có thể vô tình hơn, ông muốn thử không?"
Từ Nghiêm không dám nói gì nữa.
Trên đường về cùng cậu lúc nãy cũng rất ngoan ngoãn.
Nơi Từ Thanh Nhiên bỏ rơi ông ta tuy không phải khu vực bị thiên tai, nhưng người vô gia cư ở đó không ít.
Thấy khuôn mặt lạ lẫm của Từ Nghiêm, họ coi ông ta như người ngoài, không ít lần bắt nạt ông. Nếu ông ta muốn thuận lợi có được nước và thức ăn thì phải hạ mình xuống, chịu đựng sự sỉ nhục của người khác mới có thể miễn cưỡng nhận được những thứ như đồ ăn của lợn.
Mấy ngày trước, ông ta vừa ăn vừa nôn.
Sau khi bị đánh lại ngoan ngoãn.
"Hơn nữa, những năm qua ông đã dạy tôi cái gì?"
"Trước khi mẹ tôi mất chỉ có bà ấy chăm sóc tôi, sau khi mẹ tôi mất, ông cũng chỉ quan tâm đến tình đầu và con riêng của mình, ông đã từng dạy tôi cái gì chưa?"
Từ Nghiêm bị cậu hỏi đến câm lặng.
Từ Thanh Nhiên lại hỏi ông: "Cảm giác bị người khác bắt nạt thế nào?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Từ Nghiêm tối sầm lại.
Ông ta bực bội nói: "Tao sống đến ngần này tuổi chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy! Tao nhất định phải báo cảnh sát, để họ dạy dỗ những tên lưu manh đó cho tốt!"
Nghe câu trả lời, Từ Thanh Nhiên lại cười, đáy mắt lại lạnh lùng: "Vậy sao? Nhưng con trai ông là tôi, từ tiểu học đến đại học luôn sống như vậy đấy."
"Lúc đó, sao ông không giúp tôi báo cảnh sát?"
Từ Nghiêm sững người.
Tay ông ta nắm chặt cái cốc rỗng, lâu lắm không nói gì.
Từ Thanh Nhiên đưa người về nhà xong thì rời đi.
Trong phi hành cơ, Thẩm Đình Dục và con chó trắng đều đang đợi cậu.
Cậu không để Thẩm Đình Dục đi cùng xuống xe, chủ yếu vì cậu không tin tưởng Từ Thanh An, lo cậu ta sẽ lén lút báo cáo việc Thẩm Đình Dục xuất hiện ở đây.
Tính toán thời gian từ đây xuất phát đến Hệ Hải Thần, thời gian đến vừa khớp với ngày diễn ra buổi trình diễn thời trang. Vì vậy họ không quay lại Bích Thủy Sơn Trang nữa mà đi thẳng đến sao Thạch Lựu.
Mỗi cửa ải đều qua rất thuận lợi.
Sau khi hệ thống xác minh thân phận thượng tá của cậu, nhân viên tại các cửa ải đều không kiểm tra kỹ xe của cậu, trực tiếp cho cậu thông hành.
Trên đường đi, Thẩm Đình Dục hỏi cậu: "Sao đột nhiên muốn đi xem show thời trang vậy?"
Từ Thanh Nhiên: "Giả vờ thôi."
"Chủ yếu là muốn đi xem kịch vui."
Chuyện nhà người khác, cậu vốn không nên can thiệp nhiều.
Nhưng đó là chồng của Mục Ninh Lạc và con gái nuôi của bà ta, nếu hai người này thật sự có gì mờ ám, chắc chắn phải ghi lại bằng chứng.
Đợi sau này Mục Ninh Lạc lại gây sự với cậu, cậu sẽ tung ra để đập chết bà ta.
Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục cải trang một chút, trong tình huống cố gắng không bị nhận ra diện mạo cụ thể, trà trộn vào hội trường.
Vào trong mới phát hiện vé Thích Đóa đưa cho cậu còn là vé VVIP đặc biệt, không cần ngồi cùng với những người khác dưới sàn catwalk mà có thể ngồi ở ban công tầng hai để xem, càng không lo bị người khác phát hiện thân phận.
Ở ban công đối diện cùng tầng, Phong Cận đáng lẽ phải đang bận rộn công việc lại xuất hiện ở đó.
Cũng khá đường hoàng.
Cũng phải, đứa trẻ nuôi từ nhỏ, với tư cách là người lớn đến ủng hộ cũng rất bình thường, không thể chứng minh được gì.
Từ Thanh Nhiên xem hoạt động này như cơ hội hẹn hò với Thẩm Đình Dục, cùng anh thảo luận về chất lượng trang phục của Harps.
Có vẻ Thẩm Đình Dục cũng khá hài lòng.
Cho đến khi hoạt động kết thúc, Bùi Hoài Ngọc với tư cách là một trong những nhà thiết kế lên sân khấu cảm ơn, Từ Thanh Nhiên mới kéo Thẩm Đình Dục bắt đầu hành động theo dõi Bùi Hoài Ngọc và Phong Cận.
Từ khu vực trình diễn đến nhà hàng họ ăn tối rồi đến khách sạn.
Thật không may, đều là những nơi cao cấp mà cậu cũng đủ tư cách ra vào.
Mục Ninh Lạc nói Phong Cận có tài xế và trợ lý.
Nhưng hoạt động hôm nay, chính ông đích thân lái xe đưa đón Bùi Hoài Ngọc.
Cậu và Thẩm Đình Dục đều là những người có lực tinh thần lực cao, cố ý che giấu, dù hai người kia có cẩn thận đến đâu cũng không thể phát hiện ra dấu vết của họ.
Hai người kia cũng khá táo bạo, ở bãi đỗ xe đã nóng lòng hôn nhau.
Sau khi ngồi vào xe, lại chỉ khởi động động cơ mà không xuất phát.
Theo kinh nghiệm, chắc là đang hôn nhau say đắm bên trong.
Từ Thanh Nhiên hạ thiết bị chuyên dụng để chụp ảnh độ nét cao xuống, có chút tiếc nuối.
Xe của Phong Cận làm biện pháp bảo mật rất tốt, cửa sổ xe đều rất tối, không thể nhìn rõ chuyện gì xảy ra bên trong.
Ở nhà hàng, hai người không cố ý vào phòng riêng, chỉ chọn một góc khá vắng vẻ để ngồi.
Trong khoảng thời gian đó không có hành động vượt quá giới hạn nào, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đút cho đối phương nếm thử món ăn trong đĩa của mình, trông có vẻ bình thường nhưng rất thân mật.
Cuối cùng đến phần kích thích nhất là đi khách sạn.
Phong Cận đi đến, quả nhiên là khách sạn 7 sao mà ông thường ở.
Từ Thanh Nhiên đã dò hỏi trước, ông thích ở phòng suite tầng cao, trong đó có đầy đủ tiện nghi, kiểu phòng trong phòng.
Hơn nữa ông ta còn có một phòng cố định chỉ để dành cho mình.
Bình thường không cho người ngoài thuê, đảm bảo mỗi khi ông đi công tác đều có phòng để ở.
Khi vừa nhận được vé và phát hiện ra chuyện này, Từ Thanh Nhiên đã lợi dụng quyền hạn của cậu để đặt căn phòng suite bên cạnh Phong Cận.
Phong Cận và Bùi Hoài Ngọc trước khi về khách sạn còn đi dạo ở những nơi khác.
Từ Thanh Nhiên nhận phòng trước họ.
Thẩm Đình Dục và Bạch Khuyển đi theo sau cậu vào phòng.
Thấy việc đầu tiên cậu làm là kéo rèm cửa ra và mở cửa kính dẫn ra ban công.
"... Từ Thanh Nhiên, em định làm gì đấy?"
Thẩm Đình Dục đã nghe hết chuyện của Bùi Hoài Ngọc và Phong Cận trên đường đi.
Đáng tiếc là những năm qua Thẩm đại tướng chỉ biết đánh nhau, đối với những chuyện bám đuôi bát quái này không hiểu lắm.
Nhưng nhìn tư thế của Từ Thanh Nhiên, mí mắt trái anh giật giật, có một cảm giác không lành.
Từ Thanh Nhiên bước ra ban công, trước tiên ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp phía xa.
Sau đó cậu nghiêng đầu, liếc nhìn ban công phòng của Phong Cận.
Vén tay áo lên, cười đáp lại câu hỏi của Thẩm Đình Dục: "Dĩ nhiên là định trèo qua đó, lắp camera quay lén rồi."
Thẩm Đình Dục: "..."
Anh nghiêm giọng nhắc nhở: "Từ Thanh Nhiên, đây là tầng 36 đấy."
"Tôi biết mà."
Từ Thanh Nhiên vừa trả lời xong liền lao về phía lan can ban công.
Rồi cậu nhanh nhẹn bước qua, bóng dáng lập tức biến mất khỏi ban công phòng họ.
Nhìn mà Thẩm Đình Dục đồng tử co lại, tim đập thình thịch, lập tức đuổi theo ra ngoài.
Ban công hai căn phòng tình cờ lại là sự kết hợp khá gần nhau.
Nhưng giữa chúng vẫn cách nhau mấy mét.
Khi Thẩm Đình Dục đuổi ra ngoài, phản ứng đầu tiên là nhìn xuống dưới.
Rất tốt, dưới đất không có xác chết.
Ngẩng đầu lên, thấy cửa ban công phòng Phong Cận đã được mở ra.
Rèm cửa đang bay phấp phới trong gió.
Thẩm Đình Dục: "..."
Cuối cùng vẫn bị chọc cười.
Từ Thanh Nhiên, nhóc điên hay thù dai này.
Vì muốn có được tin tức độc quyền để trả thù Mục Ninh Lạc mà có thể làm ra chuyện như vậy.
Thẩm Đình Dục xoay người, tựa lưng vào lan can, bất lực nhìn Bạch Khuyển trong phòng rồi nhẹ nhàng nói với nó: "Mày nói xem Mục Ninh Lạc chọc ai không chọc, lại đi chọc em ấy làm gì?"
Nghe có vẻ như là lời phàn nàn, nhưng lại được anh nói với giọng đầy tự hào và nuông chiều.
Bạch Khuyển không biết có hiểu không nhưng Thẩm Đình Dục rõ ràng thấy nó cũng thở dài theo.
Trong phòng chỉ có một người một chó.
Rõ ràng là mối quan hệ quen thuộc nhưng lại im lặng không nói gì.
Một lúc sau, Bạch Khuyển chủ động tiến lại gần.
Không có cọ vào anh như thân thiết với Từ Thanh Nhiên mà là ngửi ngửi người anh, ánh mắt mang vẻ nghi hoặc.
Thẩm Đình Dục nhìn nó vài giây, đột nhiên hơi cúi người, hỏi: "Mày có thể cho tao một ít lông trên người mày được không?"
"Có lẽ, nó sẽ có ích một chút."
Câu sau nói rất khẽ, khẽ đến mức người ta không nghe rõ.
Nhưng Bạch Khuyển đã hiểu câu nói trước đó của anh.
Khoảng mười giây sau.
Nó mới hơi nghiêng người, để lộ phần lông dày nhất ở gáy trước mặt anh, rõ ràng là đồng ý với yêu cầu kỳ lạ này của anh.
Thẩm Đình Dục mỉm cười.
Sau khi lấy một ít lông mang hơi thở tinh thần của nó, anh lấy một chiếc khăn tay cẩn thận gói lại cất đi rồi lại nói với nó một câu: "Cảm ơn."
Bạch Khuyển không thèm để ý đến anh nữa.
Nó đi đến chỗ Từ Thanh Nhiên vừa rời đi, ngồi ở đó chờ cậu về.
Thời gian trôi qua khoảng hai mươi phút.
Từ Thanh Nhiên đi lắp camera vẫn chưa xuất hiện, chuông cửa phòng họ lại vang lên.
Thẩm Đình Dục ngừng lại.
Bạch Khuyển dường như nhận ra điều gì đó, lao thẳng về phía cửa.
Sau khi Thẩm Đình Dục đi theo, mới nghe thấy người ngoài cửa nói: "Là tôi."
... Là giọng của Từ Thanh Nhiên.
Khi Thẩm Đình Dục mở cửa thấy người đứng bên ngoài, đột nhiên cảm thấy cậu hơi ngốc.
Tuy Từ Thanh Nhiên không có thẻ phòng, cũng không có thông tin cá nhân, nhưng cậu hoàn toàn có thể mở cửa từ bên trong để đi ra ngoài - dù sao ra ngoài cũng không cần xác minh gì cả.
"Sao em đi lâu thế?" Thẩm Đình Dục hỏi, ánh mắt hạ xuống một chút.
Người ngoài cửa còn bế theo một chiếc laptop và một phong bì.
Nhưng Từ Thanh Nhiên lại bí ẩn mỉm cười: "Đoán xem khi tôi vào phòng, tôi đã gặp ai?"
Thẩm Đình Dục: "?"
-- Chắc không thể nào lại đụng mặt chủ phòng được.
Thời gian quay lại hai mươi phút trước.
Từ Thanh Nhiên vừa mới vào được một lúc, thậm chí còn chưa quyết định sẽ lắp mấy cái camera ở đâu, cửa phòng suite bất ngờ bị người từ bên ngoài mở ra.
Người vào không phải Phong Cận và Bùi Hoài Ngọc.
Mà là một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên vệ sinh.
Đối phương có lẽ không ngờ trong phòng lại có người, khi bốn mắt nhìn nhau cũng giật mình.
Không khí im lặng vài giây.
Tiếp theo, trước khi đối phương xoay người bỏ chạy để báo cáo, Từ Thanh Nhiên đã nhanh hơn đuổi theo sau lưng anh ta.
Tay thuần thục bịt miệng anh ta, dùng sức lôi người vào phòng.
Người bị cậu tóm lấy giãy giụa điên cuồng, miệng không ngừng phát ra tiếng ư ử.
Từ Thanh Nhiên không chút lưu tình đấm cho anh ta một cú, lạnh giọng cảnh cáo: "Đàng hoàng chút."
"Không thì giết cậu luôn."
Người bị cậu tóm sợ đến run rẩy.
Từ trên người rơi ra một đống camera ghi âm các loại, rơi đầy đất.
Hai người cùng cúi đầu xuống.
Không khí lại một lần nữa trở nên chết lặng.
Hệ thống: "Ồ hố?"
Từ Thanh Nhiên lại đấm người đó một cú nữa.
Rồi mới kéo ghế ra, ấn anh ta ngồi xuống, dùng thái độ thẩm vấn hỏi lai lịch.
Hóa ra, người vào phòng cũng không phải nhân viên chính thức của khách sạn này.
Anh ta có thân phận giống như paparazzi, cải trang vào đây, chuẩn bị quay lại bằng chứng Phong Cận và Bùi Hoài Ngọc ngoại tình.
Thú vị là anh ta được chính Bùi Hoài Ngọc thuê.
Vì vậy mới có thể dễ dàng cải trang thành nhân viên của khách sạn cao cấp này, nắm chắc thời cơ, thuận lợi vào phòng.
Từ Thanh Nhiên cười lạnh.
Quả nhiên, những kẻ chiếm được tình cảm của người khác đều muốn công bố cho thiên hạ biết, để chính thất biết được.
Y hệt như Từ Thanh An ngày trước.
Từ Thanh Nhiên như tên cướp vậy, lại lục soát được một đống đồ từ tay tay săn ảnh này.
Gã săn ảnh này đã theo dõi chụp ảnh Bùi Hoài Ngọc và Phong Cận mấy ngày rồi, tài liệu trong tay còn nhiều hơn cả cậu - kẻ nghiệp dư này. Đặc biệt là những bức ảnh được Bùi Hoài Ngọc cố tình để gã chụp, góc độ và thời điểm đẹp không thể chê vào đâu được, đủ khiến Mục Ninh Lạc phát điên khi nhìn thấy.
"Vì vậy, tôi đã trả gấp đôi giá mà Bùi Hoài Ngọc thuê hắn, mua lại tất cả những thứ hắn chụp được kể cả phim âm bản."
-- Quá trình đàm phán hơi bạo lực nên không nói chi tiết.
Từ Thanh Nhiên lý sự: "Camera gài của hắn đã được kết nối với laptop này, sau khi lắp đặt có thể thu được dữ liệu hình ảnh theo thời gian thực, còn tự động lưu lại."
"Nên tôi bảo hắn lắp đặt xong thiết bị, rồi mua luôn cả laptop."
"Còn thống nhất sẵn lời khai với hắn, vừa tiết kiệm thời gian lại đỡ tốn sức."
Cậu thật là thông minh.
Thẩm Đình Dục: "..."
Không sao, dù sao anh bây giờ cũng rất rảnh rỗi, người yêu vui là được.
Đêm đó, những cảnh quay được ghi lại chắc chắn rất bùng nổ.
Từ Thanh Nhiên thậm chí còn xin khách sạn chocolate, hạt dẻ và các đồ ăn vặt khác, chuẩn bị vừa ăn vừa xem trực tiếp.
Đáng tiếc trong phòng còn có một cái hũ giấm khác.
Trong video giám sát, hai người kia còn chưa kịp cởi hết quần áo, cậu đã bị kéo ra khỏi phòng theo dõi camera, ánh mắt u ám.
Ngay cả việc để cậu xem thân thể trần truồng của hai người không liên quan cũng không muốn.
Mượn bầu không khí mờ ám của khách sạn, hiếm khi mạnh mẽ một lần, ấn cậu xuống giường.
Trầm giọng, với ánh mắt tràn ngập chiếm hữu -- đòi cậu một nụ hôn.
Từ Thanh Nhiên: "..."
Đệt, Thẩm Đình Dục thật sự không được.
Hai người không ở lại khách sạn quá nhiều ngày.
Mục đích của Từ Thanh Nhiên chỉ là thu thập bằng chứng, cậu không hứng thú xem hai kẻ bất chính làm chuyện đó nhiều ngày.
Chủ yếu là cậu sẽ ghen tị.
Bởi vì cậu không có.
Sau khi có được thứ mình muốn, Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục liền quay về Bích Thủy Sơn Trang.
Chỉ là lần này khi đi qua trạm không gian của Thiên Xà, phi thuyền của cậu bị chặn lại.
Người chặn cậu là quân vệ của Ngân Long.
Có Lục Thành lâu rồi không gặp và anh họ trên danh nghĩa của cậu là Thích Hòa Khiêm.
Từ Thanh Nhiên nhìn Lục Thành dẫn một đội người chặn trước phi thuyền của mình, dưới sự xoa dịu của Thẩm Đình Dục, đè nén ý nghĩ muốn kéo mạnh cần điều khiển, đâm bay tất cả mọi người.
Sau mấy năm, Lục Thành đã điều chỉnh được tâm thái.
Giờ đây đối mặt với Từ Thanh Nhiên, hắn đã có thể giữ vẻ mặt không gợn sóng, xem cậu như đồng nghiệp bình thường.
Lục Thành lạnh nhạt liếc nhìn phi thuyền của cậu một cái, nói: "Từ Thượng tá chúng tôi có thể kiểm tra phi thuyền của cậu không?"
"Không có ý gì khác, chỉ là lo ngại cậu bao che cho kẻ phạm tội trong thời gian giới nghiêm, vi phạm lệnh cấm, dùng cách thức cực đoan để thoát khỏi khu vực quản lý Kim Dực, xâm nhập vào hệ Ngân Long - Thẩm Đình Dục."
Chuyện Thẩm Đình Dục vi phạm quy định đã bị phát hiện.
Nghe nói đợt đầu tiên những người lính gác bị anh đánh vào bệnh viện cuối cùng đã tỉnh lại, trải qua điều trị khó khăn mới mở miệng, báo ra cái tên gây chấn động này.
Sau đó, họ còn điều tra xác minh trong khu vực quản lý Kim Dực.
Mới xác nhận kẻ đánh người bị thương, còn phá hoại mấy trạm kiểm soát không gian chính là Thẩm Đình Dục.
Liên quan đến Thẩm đại tướng của Kim Dực, cấp trên đặc biệt nghiêm khắc, yêu cầu nhất định phải có bằng chứng xác thực mới bắt người, xác định sự thật rồi mới công bố ra bên ngoài.
Nên chuyện này tạm thời chưa lên tin tức.
Thích Hòa Khiêm đứng cùng với các quân vệ trạm không gian khác, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Ánh mắt nhìn Từ Thanh Nhiên mang theo khát cầu.
Hy vọng cậu không thực sự chứa chấp Thẩm Đình Dục.
Từ Thanh Nhiên là người không sợ chuyện.
Đối mặt với câu hỏi mỉa mai của Lục Thành, cậu trả lời rất dứt khoát: "Không cần kiểm tra."
"Thẩm Đình Dục đúng là ở chỗ tôi."
Trong đường hầm cửa khẩu, tất cả chìm trong tĩnh lặng.
Thích Hòa Khiêm như thể không bất ngờ với câu trả lời này, chỉ là hơi mệt mỏi.
Giơ tay véo véo mi tâm.
Điều khiến anh ta lo hơn còn ở phía sau.
Bởi vì Từ Thanh Nhiên trực tiếp lạnh lùng rút thanh đao bên mình ra, nói: "Vậy thì sao?"
"Lục thiếu tướng định làm gì?"
Mang theo thái độ cứng rắn - ai dám lên bắt người, sẽ tấn công, không phân biệt ai với ai.
·
"... Vậy xin hỏi Thẩm đại tướng của Kim Dực, ngài không tiếc phá vỡ quy tắc, cũng phải xông vào Ngân Long là vì điều gì?"
Trong trạm không gian, sự việc đẫm máu hỗn loạn đã không xảy ra.
-- Chủ yếu là đế quốc có quy định rõ ràng trong trường hợp không cần thiết, không được trực tiếp sử dụng biện pháp bạo lực với người loại D.
Ngay cả khi đang thực hiện nhiệm vụ cũng không được.
Vì vậy, Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục được mời vào căn phòng bên cạnh sân ga để nói chuyện.
Trong phòng, Lục Thành dựa vào cửa, ánh mắt chằm chằm nhìn hai người họ không nói một lời.
Người ngồi đối diện Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục để hỏi chuyện là thuộc hạ của anh ta.
"Có phải Kim Dực phái ngài đến đây để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt nào không?"
Thời kỳ đặc biệt, đại tướng quân bộ Kim Dực liều lĩnh xông vào, khó mà không khiến họ liên tưởng đến việc có nhiệm vụ bí mật nào đó nhằm vào Ngân Long.
Thẩm Đình Dục đối mặt với người ngoài, phong thái vẫn ung dung nhã nhặn như cũ.
Ngay cả khi phạm tội bị bắt tại trận đang bị thẩm vấn, anh vẫn có vẻ thong dong, khẽ cười đáp: "Đến chúc mừng sinh nhật Từ thượng tá của các vị."
Viên thẩm vấn đang chuẩn bị ghi lời khai, động tác cầm bút khựng lại.
...?
Hả??
Thẩm Đình Dục thấy vẻ mặt trợn mắt há mồm, đầy nghi ngờ của họ, lại lấy điện thoại của mình ra mở album, đưa cho họ xem mấy tấm ảnh.
Đều là bánh kem, món ăn và ảnh chụp chung của hai người.
Nhìn thời gian chụp được hệ thống tự động ghi lại, cũng đúng là chuyện của mấy ngày trước.
Nói một cách nghiêm túc, đêm đó được tính là sinh nhật đầu tiên Thẩm Đình Dục chính thức tổ chức cho Từ Thanh Nhiên.
Ở trong thế giới riêng chỉ có hai người họ, cả hai đều rất vui vẻ, khi đó anh tiện tay chụp mấy tấm ảnh để làm kỷ niệm.
Đưa xong bằng chứng, Thẩm Đình Dục lại nói: "Nếu các vị thực sự không tin, cũng có thể đến tiệm bánh P cùng tinh cầu... tức là tiệm bánh La Patisserie để kiểm tra đơn hàng."
"Tôi đã đặt bánh kem ở tiệm họ."
Viên thẩm vấn: "..."
Không phải, vấn đề bây giờ không phải là hai người này có tổ chức sinh nhật hay không.
Chủ yếu là để tổ chức một sinh nhật mà gây ra trận lớn như vậy -- xin hỏi Thẩm đại tướng của Kim Dực có phải đã bị thượng tá nhà họ lây điên không?
Họ không thể nào chấp nhận được.
"Bất kể là vì cái gì, hành vi của Thẩm Đình Dục đã vi phạm quy định."
Lục Thành dựa tường trong im lặng lên tiếng, ánh mắt không chút cảm xúc rơi xuống người Thẩm Đình Dục, nghiêm khắc nói: "Đã là đại tướng Kim Dực tự nhận không chối cãi về hành động vượt hệ sao của trại doanh, vậy cũng không có gì để nói, trực tiếp áp giải đi, làm theo quy trình chuẩn bị xét xử."
Lục Thành nói xong, liền sai các vệ binh Ngân Long bên cạnh bắt người.
Thẩm Đình Dục không có động tĩnh.
Ngược lại Từ Thanh Nhiên bên cạnh anh nắm lấy thanh đao tinh thần lực đã rút ra mà chưa thu lại, cắm mạnh nó xuống bàn trước mặt họ, lạnh giọng cảnh cáo: "Ai dám động vào anh ấy, tôi sẽ giết người đó."
"Các vị hẳn rất rõ, tôi không phải là người thích đùa."
Khí thế lạnh lùng và bá đạo này, khiến các vệ binh xung quanh theo bản năng dừng bước.
Lục Thành hỏi cậu: "Từ Thanh Nhiên, cậu định cản trở công vụ sao?"
"Hai người đã tình cảm tốt như vậy, nhất định phải ở bên nhau, vậy tôi có thể bắt luôn cả cậu!"
Từ Thanh Nhiên lạnh lùng cười nhạo anh ta: "Chỉ dựa vào anh mà bắt được tôi sao?"
Nếu là mười năm trước, câu trả lời của Lục Thành chắc chắn sẽ không do dự.
Nhưng bây giờ, hắn lại bắt đầu nghi ngờ, nếu mình giao đấu với Từ Thanh Nhiên - một người loại D hàng đầu này, liệu có cơ hội chiến thắng không?
Khi hai bên đang giằng co, bên ngoài đột nhiên có một vệ binh vội vàng chạy vào.
Trước tiên bị bầu không khí căng thẳng trong phòng làm giật mình.
Sau đó mới run rẩy nói với Lục Thành: "Ừm, Lục thiếu tướng, tổng vụ đế quốc vừa mới cập nhật một thông báo."
"Điều chỉnh lệnh cấm cư dân hai quân đoàn không được di chuyển vượt biên." Nói rồi, anh ta theo bản năng dời ánh mắt về phía Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục, mới nói tiếp: "Điều chỉnh thành, quan chức quân bộ và chính vụ bộ liên quan của doanh, cùng với công chức trong doanh có thể đệ đơn xin phép lên bộ phận liên quan để được cấp giấy phép vượt doanh."
"Sẽ lấy lý do xin phép và khả năng tự bảo vệ của người xin làm điều kiện đánh giá."
"Chỉ cần phù hợp... sẽ được cấp giấy phép."
Nói xong mấy câu, trong phòng lập tức yên tĩnh đến mức rơi một cây kim xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Ngay cả vẻ mặt căng thẳng của Lục Thành cũng dần trở nên ngỡ ngàng.
Lúc này trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ.
... Thông báo cập nhật của hoàng cung này cũng đến đúng lúc quá rồi?!
Một tiếng cười khẽ vui vẻ phá vỡ sự tĩnh lặng.
Người vừa rồi còn mang vẻ như Diêm La đoạt mạng là Từ Thanh Nhiên, thượng tá tổng doanh của họ.
Sắc mặt cậu lập tức khôi phục nụ cười hòa bình, còn rút thanh đao đã cắm sâu vào bàn ra, tra vào vỏ rồi nói với họ: "À."
"Đã như vậy, bọn tôi đi xin phép ngay nhé?"
Cậu còn khiêu khích cười với Lục Thành: "Lục thiếu tướng, không lẽ còn định làm khó bọn tôi sao?"
Sắc mặt Lục Thành tái xanh.
Mọi người trong phòng: "..."
Từ Thanh Nhiên rốt cuộc là con cưng của ông trời hay gì vậy?! Cả chuyện này mà cũng để cậu thoát được?!
==========
Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]