Từ Thanh Nhiên rốt cuộc là con cưng của ông trời hay gì vậy?!
༶•┈┈┈┈୨♡୧┈┈┈┈┈┈┈┈•༶
Editor: Hannie
Check chính tả: Nho
----
Mưa tạnh.
Trong phòng chỉ còn chiếc đèn tường nhỏ treo ở góc phòng vẫn còn le lói sáng.
Độ sáng của đèn cũng đã được điều chỉnh xuống mức thấp nhất.
Thời tiết mát mẻ, Từ Thanh Nhiên không bật máy sưởi, cả người chìm sâu vào chăn, chỉ lộ ra mái tóc nâu hơi xoăn và nửa gương mặt, ngủ rất say.
Thẩm Đình Dục ngồi bên cạnh giường gần cậu nhất, lặng lẽ nhìn cậu.
Dục vọng dưới đáy mắt anh đã sớm được xoa dịu nhưng vẫn còn vương vấn một tia dịu dàng âu yếm.
Người trong chăn bỗng cựa quậy nhưng lại ngủ sâu hơn.
Thẩm Đình Dục theo bản năng muốn sờ cậu một chút.
Vừa mới giơ tay lên, ánh mắt vô tình rơi xuống lại khiến anh thất thần.
Lúc chạm vào nhau, dù là lòng bàn tay hay nhiệt độ phủ lên mu bàn tay cậu đều rất nóng bỏng.
Trong cơn mơ màng dường như vẫn còn lưu lại hơi nóng rất lâu chưa xua tan được.
Suy nghĩ bị kéo về vài giờ trước đó.
Hơi thở đan xen, nóng bỏng đến mức khó kiểm soát bản thân.
Thẩm Đình Dục dựa lưng vào tường, mắt đỏ au nhìn xuống người trước mặt từ từ nắm lấy tay anh, cùng nhau leo lên đỉnh tội lỗi, như kẻ sa ngã bị quỷ dữ mê hoặc, hèn hạ đắm chìm trong sự cám dỗ của cậu, không thể cưỡng lại.
Hơi thở lập tức trở nên nặng nề.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-noi-dien-o-tieu-thuyet-tuong-lai-nguoc-thu/3728161/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.