Trông có vẻ như đang lo lắng cho Từ Thanh Nhiên, nhưng thực ra anh ta đang lo lắng cho đám trẻ này.
༶•------------୨♡୧-------------•༶
Editor: Hannie
Beta: MChou, Nho
—------------
Đêm tĩnh lặng.
Xung quanh chỉ có tiếng tích tắc của đèn xe đang đậu.
Đối mặt với tình huống nghiêm trọng là Mao Phó quan bị bắt cóc, Từ Thanh Nhiên lại cầm điện thoại cười lên.
Trần Bân theo phản xạ quay đầu nhìn cậu.
Từ Thanh Nhiên nghe có vẻ hoàn toàn không lo lắng, chỉ hỏi: "Vậy họ nói sao?"
"Họ nói, muốn đổi Mao Phó quan thì phải lấy quân trang đổi, nếu không họ sẽ giết con tin."
Từ Thanh Nhiên mỉm cười: "Được, vậy cứ để họ giết đi."
Đầu dây bên kia: "...?"
Từ Thanh Nhiên: "Giao quân trang cho Bắc Thành sẽ khiến bao nhiêu anh em ở các doanh trại phải chịu khổ, Mao Phó quan với tư cách là phó quan của chúng ta ở Nam Châu, dùng cái chết của một người để bảo vệ giới hạn của chúng ta, chắc chắn ông ấy cảm thấy vinh dự về điều này."
"Hôm nay nếu người bị bắt là tôi, tôi cũng sẽ khuyên các anh như vậy."
—— Dù sao, nếu tình huống đó xảy ra thì người chết sẽ là kẻ bắt Từ Thanh Nhiên, không thể để người của cậu chứng kiến chuyện tàn nhẫn như vậy được.
Nhân viên đầu dây bên kia dường như nghe đến sững sờ, im lặng rất lâu.
Mãi sau mới nghe Từ Thanh Nhiên cười nhẹ: "Mao Phó quan chỉ về nhà một chuyến thôi, không chết được đâu."
"Các anh nên làm gì thì cứ làm, những việc còn lại không cần bận tâm."
Nói xong, Từ Thanh Nhiên liền cúp điện thoại, cũng chẳng nói gì về việc có đi cứu người hay không.
Chiếc xe lại từ từ lăn bánh trên đường.
Nhưng nó rẽ vào một con đường khác hướng về phía Bắc thành.
Trần Bân ngồi ở ghế phụ thấy cậu rẽ qua lối rẽ đến nơi ở của mình, liền hỏi: "Thượng tá không đưa tôi về doanh trại trước sao?"
Từ Thanh Nhiên không nhìn anh ta, trên mặt lộ vẻ cười nhạt: "Anh Trần không phải là người Bắc Thành sao? Dù sao cũng phải đi qua đó nên tiện thể đưa anh về nhà một chuyến."
Trần Bân vừa định nói không cần phiền phức như vậy, lại nghe cậu chậm rãi nói thêm: "Hơn nữa, trực tiếp nói chuyện với quân vệ Bắc thành, chắc sẽ tiện cho anh báo cáo tin tức với họ hơn nhỉ?"
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên gượng gạo.
Trần Bân chần chừ hồi lâu, vừa định mở miệng, Từ Thanh Nhiên đã nói thêm: "Không có gì, tiện đường mà."
"..." Trần Bân chỉ có thể cười gượng.
Một lúc sau anh ta mới lại mỉm cười nói: "Từ Thượng tá, tôi đã nghĩ cậu là một nhân tài hiếm có, sau này chắc chắn sẽ tỏa sáng và đứng trên đỉnh cao của mọi người."
Từ Thanh Nhiên khẽ cong môi, cười nhẹ một tiếng không nói gì.
Trần Bân lại mặt dày nói: "Từ Thượng tá, cậu xem chúng ta có duyên thế nào, tình cờ gặp nhau nhiều lần như vậy, lần nào tôi cũng hết lòng hướng về phía cậu, đúng không?
Lúc này Từ Thanh Nhiên mới thờ ơ đáp lại: "Tôi biết."
"Nếu không sao bây giờ anh còn có thể ngồi ngon lành bên cạnh tôi chứ?"
Trần Bân không nói gì nữa.
— Hầy, sao chuyện gì cũng giấu không được thằng nhóc này chứ.
·
"Này, dậy đi!"
Tiếng nước hắt vang lên cùng tiếng quát to vang lên.
Lũ chim đen trên cây cổ thụ ngoài lều trại giật mình vỗ cánh bay đi.
Trong lều trại.
Chậu nước inox bị ném đi, rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Người đàn ông bị trói ở góc phòng mở mắt ra với mái tóc ướt sũng, cặp kính cận thị độ cao trên mặt đã bị rơi mất trong quá trình bị bắt cóc, hắn chỉ có thể nheo mắt nhìn mờ mờ bóng người đang không ngừng lắc lư trước mặt.
Gáy vẫn còn đau nhức.
Mãi một lúc, Mao phó quan mới kịp nhận ra mình đã bị bắt cóc.
Đội trinh sát Bắc Thành nhân lúc Từ Thanh Nhiên vắng mặt đã áp dụng lại chiêu cũ, tìm cách lẻn vào doanh trại để lấy cắp quân trang.
Ấn tượng của họ về phòng thủ quân sự của Đông Thành vẫn còn dừng lại ở thời kỳ lỏng lẻo trước đây, họ còn không ít lần lẻn vào thành công.
Nhưng họ không ngờ rằng Từ Thanh Nhiên đã đoán trúng phóc tất cả những con đường mà họ có thể lẻn vào, còn bố trí lại các lớp phòng thủ ngầm, tạo ra một hình ảnh giả giống hệt như trước đây. Dù Bắc Thành chọn tuyến đường ẩn nấp quen thuộc nhất nhưng vẫn bị quân đội Đông Thành phục kích bắt được tại trận.
Hai bên xảy ra xung đột.
Mao Phó quan tình cờ ở gần đó, nhận được tin tức và đến ngay, không may bị người của Bắc thành nhận ra thân phận liền nhân lúc hỗn loạn bắt hắn làm con tin.
... Thật là oan.
Mao Phó quan cũng giống như ngoại hình nhỏ bé của mình, ngoài cái danh phó quan nghe có vẻ oai một chút thì sức chiến đấu không được tốt lắm. Thêm vào đó, bây giờ hắn đã gần 50 tuổi rồi, cũng nhiều năm không tham gia luyện tập cùng quân đội, sau khi bị bắt đi hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc cho người Bắc Thành xử trí.
Trần Kiến Quang cũng từng gặp qua vị phó quan đã gần hai mươi năm ở Nam Châu này.
Anh ta kéo một cái ghế ngồi trước mặt hắn, nói: "Mao Phó quan, chúng ta cũng coi như là người quen cũ rồi, tôi sẽ không vòng vo với cậu nữa."
"Người của tổng doanh các người không thể cứ thiên vị mãi như thế được, có được tài nguyên tốt thì bỏ mặc Bắc Thành chúng tôi sống chết ra sao."
Mao Phó quan biểu cảm bình tĩnh: "Bắc Thành các anh chỉ cần chủ động bày tỏ thái độ, những thứ đó cũng có thể có."
"Khi xưa chính bọn họ Ngân Long có lỗi với chúng tôi trước, cớ sao lại bắt Bắc Thành phải mở lời trước?" Trần Kiến Quang tức giận nói, rồi lại cười nhạt với người ở góc phòng, "Mao Phó quan, đừng quên ban đầu chính cậu đã hứa với chúng tôi ở Bắc Thành sẽ cùng nhau lật đổ và loại bỏ mọi thượng tá của Nam Châu."
"Bây giờ cậu lại có vẻ như một tên đầy tớ trung thành thế này là sao đây?"
Mao Phó quan mím môi, khuôn mặt búng ra sữa không lộ chút cảm xúc.
Trần Kiến Quang vừa nói vừa mài dao, động tác xèng xẹt vang lên hơi đe dọa: "Đã bao lâu cậu chưa gửi tin gì từ Đông Thành về cho chúng tôi?"
Thực tế, bốn thành của Nam Châu trước khi Từ Thanh Nhiên đến đều cùng chung kẻ thù.
Đông Thành do Mao Phó quan đứng đầu, đảm nhận nhiệm vụ bí mật truyền tin tức từ bên ngoài thành và tình hình của các quan chức cấp cao cho Bắc Thành. Mấy thượng tá trước mỗi lần đều gặp thất bại thảm hại trong tay Bắc Thành, bị chơi xấu đến mức thảm thương như vậy là nhờ có Mao Phó quan giúp đỡ nội ứng ngoại hợp, bày mưu kế.
Nhưng sau khi vị thượng tá mới này đến, số lần vị Mao Phó quan này chuyển tin tức cho họ đã ít đi.
Thậm chí thấy hắn động tay với vị thượng tá đó, Mao phó quan còn để cậu ta sống tốt đến mức phong sinh thủy khởi.
"Các anh có nhiều mật thám như vậy, không thiếu một người Đông Thành như tôi đâu." Mao Phó quan nói.
Trần Kiến Quang hừ lạnh: "Mật thám của bọn tôi đâu biết chuyện quân trang!"
"Tôi cũng không biết chuyện quân trang." Giọng Mao Phó quan nhạt nhẽo, "Tôi cứ tưởng cậu ấy thật sự thật sự muốn buông bỏ mọi thứ, ai ngờ lại mang về nhiều thứ như vậy."
Dù bị trói chặt và ném vào doanh trại của kẻ thù, hắn không hề hoảng hốt, thái độ thoải mái như thể đang trở về nhà.
So với vẻ ngoài yếu ớt, dễ bảo thường ngày, quả thực như hai người khác nhau.
Trần Kiến Quang vẻ mặt đầy nghi ngờ, không tin hoàn toàn, còn hỏi cậu: "Không phải cậu còn nói lần này Ngân Long lại phái thượng tá mới đến sẽ phải cắn răng mà loại bỏ người đó sao?"
"Mới có bao lâu, cậu không chỉ để cậu ta giữ vững vị trí mà còn gần như thống nhất cả Nam Châu!"
Mao Phó quan mặt không đổi sắc giải thích: "Anh không ở đó, không biết cậu ta khó giết đến mức nào."
Câu nói này là lời thật lòng.
Ai mà thấy vị thượng tá nào vừa đến đã đốt cháy văn phòng của mình?
Cho dù có bố trí một số cạm bẫy và vũ khí bí mật bên trong, cậu ta cũng phá hủy hết.
Cậu ta cũng không ở lại quân khu Đông Thành mà suốt ngày chạy đi chạy lại khắp nơi, cứ đến đâu là gây ra chuyện lớn ở đó. Nam Thành Tây Thành gộp lại bao nhiêu người cũng không giết được cậu ta, trông cậy vào một phó quan chỉ hơi có chút đầu óc làm được gì? Dù có sắp xếp người cũng không đánh nổi cậu ta.
Nói về việc dùng chút mưu mẹo hạ độc, Từ Thanh Nhiên lại vô cùng cảnh giác.
Ở doanh trại Đông Thành hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay.
Trần Kiến Quang không phải lần đầu tiên nghe người khác khen ngợi Từ Thanh Nhiên đến thế.
Anh ta nhếch môi, thỏa hiệp: "Vậy dù sao cậu cũng là phó quan, không thể lợi dụng quyền hạn để tạo điều kiện kiếm cho Bắc Thành chút tài nguyên sao? Chúng tôi cũng không muốn đánh đánh giết giết có được thứ mình muốn, chúng tôi sẽ thay Ngân Long tiếp tục bảo vệ tốt nơi này."
Trần Kiến Quang nhìn chằm chằm vào mắt Mao Phó quan một lúc, rồi lại nghiến răng nhắc nhở: "Hơn nữa, cậu vốn cũng là —"
Mao Phó quan ngắt lời: "Nghĩ nhiều rồi."
"Trước đây tôi có quyền hạn như vậy là vì những thượng tá đó đều không muốn quản lý, còn Từ Thanh Nhiên bây giờ, cậu ta không tin ai cả, quyền chỉ huy cao nhất đều nằm trong tay cậu ấy."
Hơn nữa còn là người cực kỳ tàn nhẫn nữa chứ.
Nếu bị cậu ta phát hiện làm chuyện như thế này, đầu của hắn chắc cũng sẽ như vị trung tá Tây Thành kia, lộp bộp rơi xuống đất mất.
Nghĩ đến đây, Mao Phó quan bỗng lộ ra một nụ cười nhạt.
Khi ngẩng đầu lên, hắn nói với Trần Kiến Quang: "Hơn nữa, không tiếp tục mang tin tức cho Bắc Thành là vì tôi khá công nhận vị thượng tá này."
"Điều tôi muốn chỉ là một người lãnh đạo có thể đóng góp cho Nam Châu, cậu ta có tính cách gì, thủ đoạn ra sao, tôi không quan tâm. Chỉ cần có thể đạt được mục tiêu tôi kỳ vọng, dù cậu ta là một kẻ biến thái tâm thần, tôi cũng không màng."
"Trần Trung tá, chẳng lẽ các vị quân vệ Bắc Thành không nghĩ như vậy sao?"
Nhìn vị Mao Phó quan yếu ớt khi không đeo kính, vẻ ngoài bớt đi vài phần ngây thơ, đáy mắt cũng lộ ra chút sắc bén đặc trưng của người trưởng thành.
Mao Phó quan khoanh chân, điều chỉnh lại tư thế ngồi, lại nói: "Huống chi Bạch Vương đã công nhận tinh thần lực của cậu ta, tôi càng không thể ra tay với cậu ta được."
"Anh nên biết, đây là quy tắc của tộc chúng ta."
Mao Phó quan còn có một bí mật không phải ai cũng biết.
Nói đúng hơn là một bí mật không nhiều người hay biết. Hắn là đứa con sinh ra ở Bắc Thành, hơn nữa gia tộc còn là hậu duệ của vương tộc Bắc Thành ngày xưa, khi còn nhỏ đã thi đỗ vào học viện quân sự nằm ở hệ Tiên Nữ Ngân Long mới rời khỏi quê hương.
Vừa đi không bao lâu, hắn đã nghe tin Bắc Thành xảy ra biến loạn.
Sau khi tìm hiểu, hắn tìm cơ hội trở lại Nam Châu nhưng không quay về trực tiếp Bắc Thành mà chọn đóng vai người của Ngân Long, âm thầm ẩn náu bên ngoài. Nắm giữ phần lớn động thái của quân đội Nam Châu, thay quân vệ Bắc Thành quan sát hành động của các quan chức, cùng họ nội ứng ngoại hợp để trục xuất những kẻ đe dọa và bảo vệ Nam Châu.
Bắc Thành bây giờ sớm đã không còn Vương tộc.
Nhưng kể từ sau khi tổ tiên phạm lỗi với bầy chó và rồi lại xây dựng lại được lòng tin với chúng, quy tắc của người dân bản địa Bắc Thành là phải tôn trọng những người được sói chọn, càng phải tuyệt đối tuân theo người được Vương Sói công nhận.
Điều này xảy ra cực kỳ hiếm hoi.
Thông thường ở Bắc Thành, họ đều là đối tượng được kính trọng như trưởng lão hoặc hiền giả, người ngoài thành thì chưa từng có. Vì vậy khi nhìn thấy bên cạnh Từ Thanh Nhiên có con chó trắng đi theo, trong lòng hắn vô cùng chấn động.
Đó là thủ lĩnh của bầy chó trên núi Thiên Quang, ngọn núi lớn nhất của Bắc Thành họ.
Hơn nữa nó còn rất đặc biệt, không chỉ thuần phục được bầy chó núi Thiên Quang, thậm chí còn đánh bại tất cả các thủ lĩnh bầy chó ở 26 khu vực của Bắc Thành. Nó là đại ca trong số các con chó sói ở Bắc Thành, người địa phương đều gọi nó là 'Bạch Vương'.
Trần Kiến Quang cũng nghe mà ngạc nhiên: "Bạch Vương? Không phải nói nó đã mất tích sao?"
"Không lẽ vị thượng tá này dùng thủ đoạn nào đó, ép nó tạo khế ước với mình?"
Mao Phó quan: "Không phải, trước đây Tây Thành có một người loại E tâm thần không bình thường, chính hắn liên kết với những kẻ săn trộm ở Tây Thành bắt cóc Bạch Vương. Nghe nói nó thà chết không chịu khuất phục, bị họ giam cầm và huấn luyện mấy ngày."
"Tôi không rõ Từ Thanh Nhiên làm thế nào để thiết lập khế ước với Bạch Vương, nhưng có vẻ cậu ta vẫn chưa biết danh tính của Bạch Vương."
Trần Kiến Quang bứt rứt gãi đầu.
Nghĩ bụng, Từ Thanh Nhiên không chỉ có quân trang làm con bài, giờ bên cạnh còn có cả Vương Sói, người này rốt cuộc là lai lịch gì mà lợi hại đến thế?
"Haiz, nhưng anh hiểu đấy, bảo chúng tôi là vệ binh Bắc Thành đột nhiên cúi đầu trước một sĩ quan Ngân Long..."
Trần Kiến Quang là một gã đàn ông to lớn, nói mà mặt đầy bối rối.
Sau thời gian suy nghĩ, anh ta thấy lời nói của anh em và Mao Phó quan không phải không có lý.
Nhưng đã bao nhiêu năm rồi, chuyện quy phục luôn là điều khó thốt thành lời, huống chi họ còn có rất nhiều anh em ở các phân khu đều không hiểu rõ về Từ Thanh Nhiên. Chưa tận mắt chứng kiến năng lực của cậu ta, chắc chắn sẽ có khủng hoảng niềm tin.
Mao Phó quan trầm ngâm, đưa ra ý kiến: "Tôi thấy Nam Thành và Tây Thành nếu không để Từ Thanh Nhiên đánh cho một trận thì là tham gia vào công việc chỉ huy của cậu ta, bị năng lực của cậu ta chinh phục."
"Tôi có thể phối hợp với các anh diễn một màn kịch."
"Tìm đúng thời cơ hai bên cùng nhượng bộ một bước, chuyện hợp tác chẳng phải sẽ thuận buồm xuôi gió sao?"
...
Trên con đường nhỏ trước cửa khẩu khu 22 Bắc Thành.
Một chiếc xe việt dã màu bạc đen từ từ tiến lại gần rồi dừng lại, tắt máy.
Cửa khẩu Bắc Thành khác với các khu thành khác.
Do đặc thù của cư dân trong thành, cộng thêm yếu tố địa hình, khi xây dựng trạm cửa khẩu Tây Bắc ban đầu, họ đã tách riêng cửa ra vào của hai thành. Vì vậy giữa hai trạm thường cách nhau một con đường núi nhỏ hoặc một đoạn đường hầm xuyên núi.
Lúc này trời vừa tối.
Con đường nhỏ bên ngoài cửa khẩu khu 22, hai bên đều là núi rừng hoang vu, im ắng lạ thường. Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn trắng xóa trên cửa khẩu khu 22 Bắc Thành, ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy bướm đêm và côn trùng nhỏ bay vào đèn.
Gió lạnh thổi qua.
Những bụi cỏ cao hơn cả người xào xạc như thể có thứ gì đó đang chạy nhanh qua.
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn, cười nhẹ rồi mới chậm rãi bước về phía có tấm biển lớn ghi "Khu 22 Bắc Thành".
Cửa khẩu này cũng khá thú vị, nằm trong một ngọn đồi.
Cánh cửa trạm cửa khẩu đóng chặt.
Bên cạnh cửa có một nút bấm to bằng bàn tay, nhìn dòng chữ nhỏ bên dưới, có vẻ như có chức năng giống chuông cửa.
Từ Thanh Nhiên đưa tay ấn, thậm chí ấn liên tục bốn năm lần.
Không ngoài dự đoán, không ai trả lời.
Cậu lại lắng nghe.
Không chắc chắn trong trạm cửa khẩu có nhân viên trực ca hay không.
Trong lúc do dự, cửa sổ nhỏ ở vị trí cao trên bức tường bên cạnh cửa khẩu mở ra.
Người lính canh trong không gian nhỏ ấy đeo kính râm vào ban đêm - có lẽ là kính có chức năng nhìn đêm, hỏi cậu: "Ai đấy? Đến làm gì?"
Từ Thanh Nhiên ngẩng đầu nhướng mày: "Thượng tá của Nam Châu các anh đây?"
"Nghe nói mấy ngày trước các anh bắt phó quan của tôi đi, tôi đến xem anh ta sống có tốt không, tiện thể muốn vào Bắc Thành dạo một vòng."
Quân vệ Bắc Thành đương nhiên đã nghe nói về chuyện này.
Tự động hiểu lời của Từ Thanh Nhiên là đến đòi người, theo quy tắc hỏi cậu: "Trung tá chúng tôi đã nói, muốn đòi người thì phải lấy vật tư để đổi!"
"Không có vật tư, đừng hòng vào Bắc Thành chúng tôi!"
Từ Thanh Nhiên, một người mà người ta càng yêu cầu cậu làm gì, cậu càng không muốn tuân theo đối phương.
Lấy quân trang đổi người là không thể.
Cậu lại ôn tồn hỏi một lần nữa: "Các anh thật sự không mở cửa thành cho tôi sao? Không mở thì đừng hối hận đấy."
Lính gác trên lầu: "Không hiểu tiếng người à? Lấy vật đổi người!"
Từ Thanh Nhiên đứng tại chỗ thêm vài giây.
Rồi quay người đi.
Người lính canh trên tháp nhìn mà ngẩn người.
Nghĩ bụng, vị thượng tá này không cố gắng thêm chút nữa sao?
Anh ta vội vàng hét lớn: "Này, này đừng có hối hận nhé! Nếu không lấy quân trang đổi, chúng tôi sẽ giết phó quan của anh đấy!"
Từ Thanh Nhiên quay lưng về phía họ, chậm rãi trở lại xe, giọng nói không nhẹ không nặng theo gió truyền lên cao: "Giết đi."
"Ngân Long có nhiều người cho tôi chọn, tôi không quan tâm."
Giọng điệu lạnh lùng khiến người ta không thể phân biệt thật giả.
Những gì Từ Thanh Nhiên nói còn có thể là giả sao?
Giờ đây trên thế giới này ngoài Thẩm Đình Dục ra, cậu thực sự không quan tâm đến sự sống chết của bất kỳ ai. Phần lớn thời gian chỉ là vì nghĩa vụ, vì tuân theo quy tắc của thế giới này, và... chỉ là rảnh rỗi muốn tìm chút kích thích..
Người lính canh phụ trách trực ca đêm trên trạm cửa khẩu sững sờ.
Họ muốn nói sao lại khác với những gì họ nghe? Không phải nói vị thượng tá mới đến là một nhà từ thiện lớn vừa dũng cảm vừa mưu trí, tâm hệ vạn dân, mang lại lợi ích như khổng lồ cho tất cả quân vệ và cư dân Nam Châu sao?
"Xuống xe."
Từ Thanh Nhiên trở lại bên xe, sau khi mở cửa không lên ghế lái ngay mà bảo Trần Bân rời khỏi xe.
Trần Bân không hiểu nhưng dưới tiền đề không đánh lại được, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống xe.
Từ Thanh Nhiên lúc này mới lên xe khởi động động cơ, bật đèn pha phía trước, tiếng chân ga bị cậu đạp vang lên từng hồi.
Khí thế của nó như một con thú dữ sẵn sàng lao vào.
Trần Bân thấy cậu không có ý định quay đầu xe, lập tức hiểu cậu muốn làm gì.
Hai mắt lập tức trợn to.
Từ Thanh Nhiên thúc đẩy sức mạnh tinh thần của mình.
Ánh sáng nhạt dưới đáy mắt, hòa tan hai hồ băng giá lạnh lùng của cậu, chậm rãi nở một nụ cười khinh miệt.
Giây tiếp theo, chiếc xe việt dã oai hùng cứ thế lao thẳng về phía cổng thành khiến lính gác cửa khẩu cũng giật mình thất sắc.
—-Vị thượng tá này điên rồi sao?!
Làm gì có ai xông vào như anh ta thế này!
Cánh cửa của cửa khẩu để phát huy tác dụng ngăn chặn khi cần thiết thường được làm bằng vật liệu rất chắc chắn.
Tuy một nơi lạc hậu như Nam Châu này, điều kiện không bằng các hệ sao khác, nhưng cũng không phải một chiếc xe quân sự bình thường có thể đâm thủng được chứ? Dù có sự hỗ trợ của tinh thần lực thì ....cần phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể xông phá được?
Hơn nữa, dùng thân xe để xông vào như vậy, dù thật sự có thể đâm được, bản thân chắc chắn cũng sẽ bị thương chứ!
Trong thời gian ngắn ngủi, vô số lời chỉ trích chạy qua tâm trí của lính gác thành.
Xe thường quả thật rất khó.
Nhưng chiếc xe của Từ Thanh Nhiên là phần thưởng đặc biệt được Ngân Long đặt hàng riêng cho cậu. Mạc Thành Phi đã giám sát toàn bộ quá trình, sử dụng toàn bộ vật liệu tốt nhất, không dễ bị phá hủy như những chiếc xe thông thường. Hơn nữa, nó còn được trang bị chức năng tấn công, chỉ cần kết hợp với việc sử dụng tinh thần lực, ít nhiều có thể đạt được hiệu quả 'không gì không phá nổi'.
Nhiều nhất là sau khi đâm vào cánh cửa này, nó lại bị hỏng mà thôi.
.
Một tiếng nổ lớn đã làm kinh động những người khác trong trạm kiểm soát.
Sức mạnh va chạm mạnh mẽ làm cho toàn bộ trạm kiểm soát hơi rung động.
Các lính gác đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ giật mình tỉnh giấc, vội vàng nắm chặt vũ khí trong tay, vừa mở mắt ngái ngủ vừa hỏi đồng đội: "Có phải động đất không? Có phải động đất không?"
Vừa dứt lời, bên ngoài lại một đợt va chạm dữ dội.
Sàn nhà dưới chân rung nhẹ, trên trần nhà nghỉ được dựng tạm bợ thậm chí còn có những hạt cát nhỏ rơi xuống.
Một người vừa chỉnh lại chiếc mũ quân đội đang đội lỏng lẻo trên đầu, vừa nói: "Nghe tiếng động, có vẻ như từ bên ngoài truyền vào?"
"Không phải lại có quái vật ngoài hành tinh xâm lược chứ?"
"Có khi nào là Qủy loại X không?!"
"Nếu thật sự là loại X thì còn gì nữa? Chúng ta phải chạy thôi!"
Vài người sợ hãi cầm vũ khí chạy ra ngoài, đúng lúc đụng phải anh em trực ban đang đi xuống từ tầng trên.
Cặp kính đen có chức năng nhìn đêm được anh ta đẩy lên trán, đôi mắt một mí căng thẳng không ngừng chớp: "Nghe nói bên ngoài có kẻ không muốn sống nữa..."
Vừa yếu ớt nói xong, cánh cửa nặng nề đang đóng chặt bỗng bị đâm mạnh một cái.
Trên cánh cửa kim loại cũ kỹ đã bị va chạm làm lõm vào như thể chỉ còn lại một lớp mỏng manh đang vật lộn.
Khi mấy người bảo vệ thành Bắc chạy ra khỏi phòng nghỉ, đúng lúc Từ Thanh Nhiên thực hiện cú va chạm cuối cùng.
Cuối cùng, cánh cửa kín mít cũng bị sự kiên trì của cậu đâm thủng một lỗ.
Những mảnh kim loại bị va chạm văng tứ tung, rơi rải rác ở các góc xung quanh cánh cửa. Cánh cửa đóng chặt bị tấn công bởi lực từ bên ngoài, đèn cảnh báo ở đỉnh sáng lên, nhấp nháy khiến người ta nhìn thấy mà lo lắng.
Chiếc xe màu bạc đen dừng lại ở giữa lối đi của trạm. Đèn pha đã vỡ trong quá trình va chạm, ngay cả vỏ xe phía trước cũng bị đâm cho biến dạng hoàn toàn, bị ép méo mó nhăn nhúm, vị trí nắp capo còn liên tục bốc khói.
Chiếc xe này dù đã thành công lao vào bên trong, nhưng không chỗ nào trên xe còn nguyên vẹn.
Trong không gian yên tĩnh xung quanh vẫn có thể nghe thấy tiếng nhỏ giọt của chất lỏng rò rỉ từ dưới gầm xe.
Các lính gác của trạm kiểm soát Khu 22 đều bị cảnh tượng chưa từng thấy này làm cho kinh ngạc.
Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, cửa xe bị người bên trong đá mạnh ra.
Tất cả mọi người theo phản xạ giơ súng lên, đồng loạt nhắm vào hướng chiếc xe.
Người thanh niên với mái tóc nâu hơi xoăn bước ra từ ghế lái, trên mặt có vài vết xước nông do các mảnh vỡ từ kính chắn gió và cửa sổ xe bắn vào, trên trán cũng có vài vết thương khá nghiêm trọng.
Nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là tay của cậu.
Có lẽ trong lúc cứng đầu va chạm với cửa của trạm kiểm soát, cậu đã vô tình bị vật nhọn trong xe đâm thủng, tạo ra một vết thương rất sâu. Khi bước ra, bàn tay bị thương còn treo với một tư thế hơi lệch, máu màu đỏ sẫm chảy dọc theo cánh tay xuống, nhanh chóng tạo thành một vũng nước trên mặt đất.
Các lính gác hít một hơi lạnh.
Chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy đau thay cho người vừa bước ra từ xe.
Thế nhưng người bị thương lại có biểu cảm bình tĩnh đến kỳ lạ.
Cậu ngước mắt nhìn họ, khẽ cười rồi dùng một tay nắn nắn lại bàn tay bị trật khớp, dễ dàng đưa về đúng vị trí.
Vào đêm khuya, để tiết kiệm điện, lối đi của trạm kiểm soát chỉ bật vài bóng đèn nhỏ.
Hành động của Từ Thanh Nhiên trong bối cảnh này tạo ra một cú sốc thị giác đặc biệt mạnh mẽ.
Một lính gác nhát gan run tay, vô tình bắn một phát về phía cậu.
Tia sáng tinh thần lực nhanh chóng lao về phía người bị thương, mấy lính gác đang trong trạng thái phòng thủ trên đài cao cũng giật mình.
-- Họ còn chưa định động thủ với người ta mà!
Nhưng điều họ lo lắng đã không xảy ra.
Từ Thanh Nhiên không bị tia tấn công tinh thần lực đó đánh trúng, nói chính xác hơn là tia sáng đó trước khi chạm vào người cậu đã bị phòng thủ tinh thần cấp cao của cậu phá hủy. Đòn tấn công to bằng ống nước đập vào hàng phòng thủ của cậu như trứng chọi đá vậy, vô cùng yếu ớt.
Từ Thanh Nhiên nhìn họ, trong tình trạng đẫm máu này, nụ cười có vài phần đáng sợ.
Người lính vừa trao đổi với cậu tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào cậu, rồi lại chỉ vào cánh cửa thành bị cậu đâm hỏng: "Anh, anh, anh đã phá hỏng cửa thành của chúng tôi, vạn nhất có chuyện gì hoặc gặp tình huống xâm nhập nào đó, không có cửa thành ngăn cản mà xảy ra sự cố, anh định chịu trách nhiệm thế nào đây?!"
Thật kinh khủng.
Một cánh cửa nặng nề và dày như vậy, ngay cả Quỷ loại I cũng không thể phá vỡ, gã này rốt cuộc đã dùng cái gì để đâm vỡ vậy? Hơn nữa, tại sao cậu ta có thể đứng đó như không có chuyện gì xảy ra? Bị gây ra nhiều vết thương như vậy trên người, cậu ta không đau sao?!
Từ Thanh Nhiên nghe vậy, lại cười một cái.
Giọng điệu nhẹ nhàng: "Tôi đã không nhắc nhở các anh sao? Nếu không mở cửa cho tôi, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng hối hận."
Cậu vừa nói vừa bước về phía họ.
Bước chân và thái độ ổn định khiến nhóm lính coi cậu như ma quỷ theo bản năng lùi lại một bước. Không biết ai đó nhân lúc hỗn loạn lại bắn một phát vào cậu, nhưng cuộc tấn công vẫn không thể đánh trúng người cậu.
Từ Thanh Nhiên cong mắt nhắc nhở: "Tính tình tôi không tốt mấy đâu."
"Vì các anh không nghe lời tôi, vậy chỉ có thể học theo Tây Thành cho một bài học thôi."
Thời gian trôi qua khoảng nửa giờ.
Một chiếc xe địa hình hoàn toàn nguyên vẹn mới lại lái ra khỏi trạm Khu 22 của thành Bắc, hướng về phía trong khu vực mà đi.
Kiểu dáng chiếc xe hơi cũ, nhìn có vẻ đã sử dụng khá nhiều năm nhưng hiệu suất vẫn còn tốt.
Trần Bân ngồi ở ghế phụ lái quay đầu nhìn lại trạm kiểm soát đang càng lúc càng xa, thầm rùng mình.
Thật đáng sợ, sao lại xui xẻo đến mức chứng kiến cảnh Từ Thanh Nhiên đánh người, đánh xong còn tiện thể cướp luôn xe của lính gác.
Từ Thanh Nhiên chỉ sơ sài xử lý vết thương trên người, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra, chở anh ta tiếp tục lên đường.
Trần Bân suốt dọc đường không dám nói gì, cho đến khi hoàn hồn, nhận ra họ đang ở đâu mới do dự hỏi: "Từ Thượng tá, cậu chắc chắn muốn đi vào từ Khu 22 sao?"
Giọng điệu anh ta đầy lo lắng.
Trần Bân đã từng nói với Từ Thanh Nhiên về cơ cấu tổ chức của thành Bắc.
Ngoài quân đội ra còn có nhóm chiến đấu dân sự của thành Bắc. Phần lớn họ là những cư dân bản địa đã thiết lập mối liên hệ với chó sói của Bắc Thành, trung bình tinh thần lực cũng khá tốt. Mặc dù không phải là lính gác nhưng khả năng chiến đấu cũng mạnh không kém.
Một số trong họ đã có được vũ khí có thể sử dụng chung với tinh thần lực thông qua các kênh khác, một số khác thì sử dụng vũ khí thông thường.
Trong Bắc Thành, họ đảm nhận trách nhiệm như cảnh sát, trừng phạt cái ác, loại bỏ cái xấu. Bao gồm cả những kẻ xâm nhập từ bên ngoài, họ cũng sẽ là những người đầu tiên đứng ra bảo vệ an toàn cho cư dân. Khi lính gác Bắc Thành không kịp xử lý các tình huống đột xuất trong khu dân cư, họ sẽ tuần tra và đuổi đi.
Phải, nghe có vẻ rất tốt.
Nhưng chỉ tốt đối với người trong Bắc Thành, là những cư dân có năng lực, họ kiêu ngạo và đặc biệt bài ngoại. Cũng chỉ hợp tác và thỏa hiệp với lính gác, còn gặp những người không phải lính gác thành Bắc mà lại xâm nhập trái phép, họ sẽ nhắm vào.
Vì vậy, những cư dân bản địa này là những người mà ngay cả lính gác thành Bắc cũng phải nể mặt.
Khu 22 là khu vực có trụ sở chính của tổ chức họ, ở đây đâu đâu cũng là người của họ, vẻ ngoài nổi bật của Từ Thanh Nhiên có thể nhận ra ngay là người ngoài. Cậu còn mặc đồng phục thượng tá của Ngân Long, nếu bị nhận ra có lẽ sẽ gặp rắc rối.
Nhưng Từ Thanh Nhiên không quan tâm: "Đây là nơi gần nhất để đến doanh trại chính của thành Bắc, tôi không muốn lãng phí thời gian và tiền bạc để đi đường vòng."
Trần Bân không còn khuyên can nữa.
Trời dần sáng.
Có lẽ vì Từ Thanh Nhiên có hào quang buff kỳ lạ của nhân vật chính, những tình huống đáng lo ngại đều sẽ xảy ra với cậu theo cách tồi tệ nhất.
Chiếc xe trong quá trình băng qua Khu 22 đã bị chặn lại.
Nơi bị chặn thuộc ngoại ô, chỉ có một con đường uốn lượn không thấy điểm cuối và những khu rừng rậm, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng hú như sói từ bên trong vọng ra.
Nhóm người đó đến bằng xe, bao vây Từ Thanh Nhiên và Trần Tân từ trước sau trái phải.
Người trong chiếc xe mui trần chặn phía trước họ, nằm trên nắp xe nhìn cậu vài lần, lập tức xác nhận: "Người ngoài thành?"
Từ Thanh Nhiên quét mắt nhìn họ một vòng.
Xung quanh ngoài những người có vẻ là cư dân Bắc Thành, còn có vài con chó sói thân hình to lớn. Ngoại trừ màu lông, chúng trông rất giống con chó trắng của cậu.
Trần Bân nhận ra nhóm người đó, vừa định lợi dụng thân phận cư dân bản địa Bắc Thành của mình để thuyết phục họ.
Kết quả chưa kịp mở miệng, Từ Thanh Nhiên bên cạnh đã lên tiếng trước: "Đúng vậy, đến từ ngoài thành, thượng tá mới của khu vực doanh trại Đông Thành."
Xung quanh rơi vào im lặng ngắn ngủi.
"Ha, cậu chính là vị thượng tá mới đó?" Người chặn trước xe họ mở to mắt, như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó buồn cười.
"Này thượng tá, cậu là người ngoài thành thì thôi đi, còn dám nghênh ngang vào Bắc Thành của chúng tôi."
"Cậu không biết vị thượng tá trước đã bị chúng tôi xử lý như thế nào à? Có lẽ đến bây giờ ông ta vẫn không dám mặc quần lót chấm đỏ đâu hahahahaha!"
Từ Thanh Nhiên cũng không căng thẳng.
Ngón tay đặt trên vô lăng gõ nhẹ qua lại, cứ thế nhìn họ như đang xem trò vui.
Có lẽ vì phản ứng của cậu quá vô vị, tiếng cười xung quanh trở nên hơi khô khan.
Họ nhanh chóng im lặng.
Nhìn lại Từ Thanh Nhiên trong xe bình tĩnh như thể cậu mới là người nắm quyền kiểm soát tình hình.
Cảm giác kiêu ngạo cao ngạo này rơi vào mắt người Bắc Thành luôn cảm thấy như bị khiêu khích.
Trần Bân thấy cơ hội mở miệng: "Các cậu, thượng tá chủ yếu là để đưa tôi - một người già này về thành Bắc."
"Tôi có thẻ căn cước Bắc Thành, người dân thành Bắc một nhà, các cậu nhìn vào điều này mà để cậu ấy đưa tôi, một người già lưu lạc nhiều năm về quê hương xem sao."
Mấy người đó quét mắt nhìn anh ta.
Mặc dù vốn không có ý định dễ dàng bỏ qua cho Từ Thanh Nhiên nhưng vì thời cơ trùng hợp, họ vẫn dùng lý do: "Ông già, không phải tôi không tôn trọng người già yêu trẻ nhỏ, không muốn nhường ông đâu."
"Nếu đổi thành ngày thường có lẽ còn có thể thương lượng."
"Nhưng hôm nay các ông đến thật không đúng lúc, là ngày 'nội chiến' hàng năm của tổ chức chúng tôi."
Mỗi năm vào tháng hè này đều được cư dân Bắc Thành gọi là 'tháng Khuyển'.
Bởi vì tháng này, từ chỗ họ có thể nhìn thấy rõ ràng chòm sao Đại Khuyển trên bầu trời. Là những người sống chung với bầy chó như thú bảo vệ của Bắc Thành, họ đặc biệt coi trọng tháng thiêng liêng này, sẽ có các hoạt động và lễ tế liên quan.
Tổ chức cũng đặt ngày hôm nay hàng năm là ngày nội chiến.
Chính là những người được chọn ở Khu 22 đã thiết lập mối quan hệ chủ tớ với chó sói, sẽ tụ tập lại cùng nhau thi đấu rồi chọn ra người mạnh nhất năm đó. Người thắng cuộc sẽ cùng con chó sói nuôi của mình trở thành người đứng đầu tổ chức trong năm mới.
Khu 22 vào ngày này hàng năm còn có một quy tắc không thành văn.
Đó là một khi vào ngày này họ phát hiện có người không phải thành Bắc vào khu vực, người đó buộc phải cùng nhóm người bắt được anh ta tổ chức một cuộc thi đấu nhóm.
Thắng sẽ được cho đi.
Thua sẽ bị họ ném ra khỏi Bắc Thành theo cách rất nhục nhã.
Từ Thanh Nhiên nghe mà nhướn mày.
Ngoại trừ không đánh chết người, nghe có vẻ khá giống quy tắc của đấu trường Ác Tháp.
Trần Bân đưa tay lên day trán.
Trông có vẻ như đang lo lắng cho Từ Thanh Nhiên nhưng thực ra anh ta đang lo lắng cho đám trẻ này.
Đúng vậy, Trần Bân vừa rồi vội vàng lên tiếng không phải lo lắng cho Từ Thanh Nhiên.
Anh ta muốn cứu mạng nhóm người này!
Haizz, họ hoàn toàn không biết họ sắp đối mặt với một kẻ nguy hiểm như thế nào.
Đặc biệt người này còn là đứa trẻ được Bạch Vương chọn... Nói đến con chó trắng đó, Từ Thanh Nhiên đến một nơi như Bắc Thành lại không mang nó theo sao?
Trần Bân đang nghi ngờ suy nghĩ, bên kia Từ Thanh Nhiên đã đồng ý trước: "Quyết đấu? Không vấn đề."
Cậu thậm chí còn nói: "Tuy nhiên, tôi không muốn đánh với những người các anh đang có ở đây."
Một nhóm người tưởng cậu sợ hãi, vừa định chế nhạo từ chối, thì nghe cậu nói tiếp: "Tôi muốn đến tổng Khu 22 của các anh, cùng đánh với tất cả những người tham gia cuộc quyết đấu này."
Đội bảo vệ chó sói Bắc Thành: "...?"
Cái gì vậy? Vị thượng tá này điên rồi sao? Trận đánh cấp độ đơn giản này cậu ta còn chưa chắc thắng nổi lại còn nói muốn thách đấu cả khu của họ!
Từ Thanh Nhiên còn hỏi: "Nếu tham gia cuộc đấu nội chiến của các anh, có phải chỉ cần tôi giành được vị trí thứ nhất, từ hôm nay cho đến một năm sau, tôi sẽ là ông chủ của các anh phải không?"
Mọi người trong Đội bảo vệ chó sói Bắc Thành: "...!!"
Thật kiêu ngạo!
Giọng điệu lớn quá!
Điều này khiến người đàn ông trẻ chặn trước xe cậu cười giận dữ.
Anh ta vỗ tay, gật đầu: "Tốt tốt tốt, đã lâu rồi tôi không gặp người kiêu ngạo như cậu!"
"Hiếm khi có thể tìm niềm vui cho anh em chị em trong hành dinh, sao lại không được chứ?"
"Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở trước, những người trong khu của chúng tôi đều đã ký kết hợp đồng chủ tớ với thú bảo vệ của Bắc Thành. Chỉ cần đánh nhau trong phạm vi hoạt động của chúng ở Bắc Thành, tinh thần lực sẽ được tăng cường."
"Đã là cậu chủ động mở miệng, đừng đến lúc thua rồi mới oán chúng tôi không công bằng."
Từ Thanh Nhiên nghe vậy, ánh cười trong mắt lại sâu thêm vài phần.
Đáp lại: "Thế thì càng tốt không thể tốt hơn."
Người của đội vệ sĩ không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Từ Thanh Nhiên, chỉ nghĩ rằng cậu đang tỏ ra kiêu ngạo.
Họ tức giận đến mức chỉ có thể liên tục nói: "Được, được, được!"
"Ông đây sẽ đưa các người đến đó ngay bây giờ!"
Chiếc xe địa hình rời khỏi trạm cửa khẩu, bị bao vây bởi một đám xe mui trần, hướng lên trại chính trên núi.
Trong xe, Trần Bân lại một lần nữa đưa tay lên trán, lắc đầu thở dài.
Thật là gây họa.
·
"Anh nói xem, cậu ta chính là vị thượng tá mới của Thượng Nam Châu đã chọc giận Trần trung tá và những người khác sao?"
Ở khu 22 Bắc Thành, trong trại chính của đội vệ sĩ Sói Khuyển trên đỉnh núi.
Ngồi trên chiếc ghế bành phủ chăn lông, người đàn ông trung niên chăm chú nhìn chàng trai anh tuấn đang bị mọi người vây quanh ở xa, suy tư vuốt cằm.
Ông ta là thủ lĩnh hiện tại của tổ chức đội vệ sĩ Sói Khuyển Bắc Thành, tên là Địch Nhạc. Bên cạnh ông ta cũng có một con chó trắng, đôi mắt màu xám sâu thẳm, ánh mắt sắc bén liên tục quét qua khu vực trại, cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh.
Địch Nhạc là một trong số ít người được chọn bởi một trong những vua sói của đàn chó ở Bắc Thành, và đó lại chính là vua chó của núi Đại Minh ở khu 22. Bản thân ông ta cũng là một người có tinh thần lực cấp 3S hiếm gặp, cộng với việc được Vương Sói công nhận, những năm nội chiến gần đây, ông ta đều chiến thắng trong các cuộc đấu, các nhóm nhỏ ở các khu vực đều phải nghe theo chỉ thị của ông ta.
Địch Nhạc không ngờ rằng vị thượng tá mới trong tin đồn lại trẻ đến vậy.
Nhìn cậu ta... cũng không vạm vỡ như hầu hết những người từ quân đội mà giống một kẻ mặt trắng hơn. Chẳng lẽ cậu ta muốn bắt chước vị thượng tá trước đó, thách thức tổ chức dân sự của họ để giành được sự công nhận, từ đó nắm quyền kiểm soát Bắc Thành?
Tổ chức dân sự Bắc Thành và quân đội Bắc Thành hợp tác chặt chẽ.
Nếu họ bị buộc phải công nhận vị tân thượng tá này thì quân đội có lẽ cũng sẽ phải theo, nếu không chắc chắn sẽ bị chia rẽ.
"Đúng vậy thủ lĩnh, anh không biết đâu, vị thượng tá này còn không biết trời cao đất dày hơn cả người trước!"
"Chúng tôi bắt được cậu ta và muốn đánh nhau với cậu ta, nhưng cậu ta không chịu, nói muốn lên trại tổng này để đánh với thủ lĩnh và mọi người cùng một lúc!"
Một đệ tử khác bên cạnh nghi ngờ: "Có phải cậu ta muốn trì hoãn thời gian không?"
Địch Nhạc cũng nghĩ như vậy.
"Này, tôi nhớ trạm cửa khẩu khu 22 là biên giới của Bắc Thành." Địch Nhạc bỗng nhíu mày, "Cổng thành không phải luôn đóng chặt sao? Làm sao cậu ta vào được? Quân đội Bắc Thành để cậu ta đi qua?"
Địch Nhạc vừa lẩm bẩm xong, liền thấy Từ Thanh Nhiên đang băng bó vết thương.
Lại chú ý thấy dưới lớp quần áo màu sẫm của cậu, dường như che giấu không ít vết thương, ông ta bỗng im lặng.
Tuy không biết Từ Thanh Nhiên đã dùng cách gì, nhưng xem ra chắc chắn rất dữ dội.
Thời gian gần đây, Địch Nhạc không ít lần nghe Trần Kiến Quang than phiền, nói rằng vị thượng tá mới Thượng Nam Châu cố tình nhắm vào Bắc Thành.
Rõ ràng có đủ nguồn lực quân sự nhưng cứ nhất quyết không chịu cung cấp cho họ, thậm chí cũng không muốn đích thân đến Bắc Thành để thảo luận với họ, thái độ rất kiêu ngạo. Giờ vị tiểu thượng tá này tự mình đến tận cửa, ông ta quyết định thay Trần Kiến Quang dạy dỗ cậu ta một bài học về sự kiêu ngạo đó.
Bên ngoài căn nhà, Từ Thanh Nhiên vừa băng bó sơ qua vết thương, tránh ảnh hưởng đến phát huy của cậu sau này.
Trại tổng của đội vệ sĩ có môi trường tốt hơn cậu tưởng tượng.
Thay vì nói đây là một trại sơn tặc, nó giống một khu nghỉ dưỡng hơn. Những ngôi nhà ở đây đều là nhà gỗ mộc mạc nhưng mọi thứ đều đầy đủ, bao gồm cả sản phẩm công nghệ mới và máy điều hòa. Xung quanh trại còn trồng nhiều cây hợp hoan, sắp đến mùa hoa nở, không khí tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng.
Từ Thanh Nhiên vừa xử lý xong những vết thương nghiêm trọng hơn, Địch Nhạc đã đến trước mặt cậu.
Thời tiết đầu hè, ông ta vẫn khoác trên người chiếc áo choàng lông chồn, hai tay chống nạnh nói với cậu: "Dù sao bọn tôi cũng không phải người quân đội, không rành dùng vũ khí tinh thần lực như mấy người nên theo quy tắc, cậu cũng không được phép sử dụng súng hoặc dao kiếm tinh thần lực."
"Chỉ có thể sử dụng vũ khí chúng tôi cung cấp cho cậu."
Địch Nhạc vừa nói xong, tên đệ tử đang mài dao keng keng bên cạnh ông ta lập tức đưa con dao sắc bén vừa mài xong cho Từ Thanh Nhiên. Ánh mắt ông ta trông có vẻ dữ tợn, nhưng là kiểu dữ tợn giả tạo, trông rất buồn cười.
Từ Thanh Nhiên nhanh chóng nhận lấy, cười nói: "Không vấn đề gì."
Dù sao trong việc đánh nhau, cậu vốn không dựa vào áp chế năng lực tinh thần.
Địch Nhạc lại nói: "Lưỡi dao không có mắt."
"Tuy chúng tôi sử dụng vũ khí thông thường, nhưng đánh nhau mà, khó tránh khỏi có thương tích lớn nhỏ. Quy tắc của chúng tôi là không coi mục tiêu đánh nhau của cậu là kẻ thù để đánh chết, nhưng là một người có năng lực, nhiệm vụ khác của cậu là đảm bảo mình không bị đánh chết."
"Tất nhiên, cậu cũng có thể chọn đầu hàng khi cảm thấy mình sắp bị đánh chết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]