Chương trước
Chương sau
Đã qua mấy tháng rồi, sao Từ Thanh Nhiên vẫn chưa đến đàm phán với họ?!

༶•------------୨♡୧-------------•༶

Editor: Hannie

Beta: MChou, Nho

--------

Nghiêm túc mà nói thì đây là lần thứ hai Bắc Thành phải chịu một đả kích khác từ Từ Thanh Nhiên.

Lần đầu là trước khi Từ Thanh Nhiên quay trở lại.

Vì Bắc Thành có diện tích rộng lớn và dân cư đông đúc nên hiệu suất làm việc và kỷ luật của quân đội và cảnh vệ đều tốt hơn các khu thành khác, vẫn luôn xưng là khu mạnh nhất ở Thượng Nam Châu. Khi Trần Kiến Quang cử người đi thăm dò tình hình ở Tây Thành và Nam Thành, những người từ Bắc Thành đều mang tâm thế kiêu ngạo và châm biếm, dự đoán sẽ thấy cảnh tượng hai thành bị bọn quỷ giày vò đau đến không sống nổi.

Ai mà ngờ tình hình bên ngoài lại tốt hơn họ tưởng.

Những thám tử ở bên ngoài chỉ nói với họ trong vài tháng qua Nam Thành và Tây Thành có quan hệ mật thiết với vị thượng tá mới, hợp tác cùng nhau, đã có ý định quy thuận. Họ không nói với Bắc Thành rằng quân đội và cảnh vệ của hai thành như thể bị nhập hồn vậy, tính cách và thái độ thay đổi hoàn toàn.

Không còn là thái độ lười biếng và cá mặn buông xuôi theo chiều gió nữa.

Nhiều khu vực bị nạn nghiêm trọng gần như ảnh hưởng đến nơi ở của cư dân đều đã được dọn dẹp ra ngoài khu vực cảnh báo. Theo như kế hoạch ban đầu, trước khi họ cướp tài nguyên, nếu Tây Thành và Nam Thành sẵn sàng tuân phục họ và phụ thuộc của Bắc Thành, sau khi lấy đi tài nguyên họ cũng sẽ vui vẻ giúp đỡ lại.

Kết quả là khi họ đến khu quân sự để tuyên bố thì lại bị phớt lờ.

Vì vậy họ đã bỏ qua quá trình trung gian mà trực tiếp điều quân để đạt được kết quả cuối cùng, cướp lấy tất cả những gì có thể.

Quân đội và cảnh vệ Bắc Thành có vũ khí trong tay còn muốn chờ xem trò cười của những 'kẻ phản bội' kia.

Bây giờ ngược lại chính họ mới trở thành 'trò cười'.

Trần Kiến Quang và tên trinh sát kia đều không nói gì nữa.

Xa xa là tiếng bánh xe của những chiếc xe chở vũ khí quân sự đang được vận chuyển, rơi vào tai nghe như tiếng cười châm biếm.

Chiến lợi phẩm cướp được đột nhiên không còn hấp dẫn nữa.

Tên trinh sát suy nghĩ rồi nói: "Nghe nói đây là một trong những cách vị thượng tá kia mua chuộc lòng người."

"Trước tiên là đánh Nam Thành và Tây Thành, bây giờ hai nơi đó thiếu thốn vật tư, cậu ta lại nhân cơ hội đưa ra những lợi ích này... Chẳng biết mục tiêu tiếp theo của cậu ta có phải là đến dụ dỗ Bắc Thành chúng ta không."

Trần Kiến Quang khá đồng ý với quan điểm này.

Trước đây cũng không phải chưa từng có thượng tá cầm những quân cờ như thế này đến đàm phán với Bắc Thành. Chỉ là họ không có bản lĩnh như Từ Thanh Nhiên, thực sự có thể lấy được đồ. Những kẻ đáng khinh đó hầu hết các thời điểm đều chỉ nói suông, lúc đó cũng chỉ có những kẻ ngốc ở hai nơi nhỏ bé bên ngoài kia mới tin và bị lừa.

Bây giờ Từ Thanh Nhiên thành công dựa vào vật tư thu phục được Nam Thành và Tây Thành, trong tay lại nắm chắc quyền lực quân sự của Đông Thành.

Vậy thì theo thông lệ, mục tiêu tiếp theo chính là Bắc Thành họ rồi.

Trần Kiến Quang hừ lạnh: "Cho dù cậu ta có vật tư trong tay, Bắc Thành chúng ta cũng không dễ dàng bị mua chuộc đâu."

Những sĩ quan Ngân Long đều là những kẻ già đời xảo quyệt, họ đã từng bị lừa rồi, thề rằng sẽ không bao giờ bán mạng cho quân đoàn Ngân Long nữa! Khi vị thượng tá mới kia đến tìm Bắc Thành đàm phán, họ chắc chắn sẽ cho cậu ta một bài học.

Họ rất nóng lòng muốn xem cảnh vị thượng tá mới kia đến Bắc Thành mất mặt rồi.

·

Từ Thanh Nhiên theo nhu cầu hiện tại của các khu, phân phối quân viện trợ mới tăng của Ngân Long đến từng nơi.

Giải quyết vấn đề thiếu nhân lực của Tây Thành.

Đẩy nhanh tiến độ dọn dẹp khu vực bị thiên tai ở Nam Thành và Đông Thành.

Còn về Bắc Thành ——

"Thượng tá, quân đội và cảnh vệ của Nam Thành và Tây Thành bây giờ cuối cùng cũng chính thức thống nhất với Đông Thành ở đây do ngài quản lý và sắp xếp rồi."

Kính cửa sổ được lau sạch sẽ.

Từ Thanh Nhiên tay ôm một chậu hoa lan, đặt nó lên bệ cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào rơi trên cây lan màu tím xanh đó, cũng lén leo lên người thanh niên bên cạnh nó làm màu mắt anh nhạt đi một chút.

Tòa nhà văn phòng mới của Từ Thanh Nhiên đã được xây xong.

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu chính thức chuyển vào đây làm việc, nhận được không ít đồ dùng văn phòng mới và đồ trang trí mà cấp dưới gửi tặng. Chậu hoa lan cậu vừa mới đặt lên là do một cảnh vệ từng nổi giận đập phá tòa nhà văn phòng cũ của cậu tặng.

Có vẻ là hoa lan cấp thi đấu do nhà anh ta tự trồng.

Từ Thanh Nhiên không biết thật giả nhưng cậu khá thích nên quyết định đặt nó ở vị trí nổi bật nhất trên bệ cửa sổ.

Nhiệt độ điều hòa trong phòng vừa phải.

Mao phó quan đứng trước bàn làm việc của Từ Thanh Nhiên, giọng cung kính hỏi: "Kế hoạch tiếp theo của chúng ta là thu phục Bắc Thành phải không?"

Từ Thanh Nhiên nhìn chậu hoa lan thêm vài lần nữa, quay người nói với Mao phó quan: "Thu phục Bắc Thành?"

"Thu phục họ làm gì? Họ không phải tuyên bố muốn độc lập, cắt đứt với Thượng Nam Châu sao? Nếu họ đã tự tin vào năng lực của mình như vậy, cũng quản lý Bắc Thành khá tốt thì cứ để họ tự chơi đi."

Từ Thanh Nhiên cười nhẹ.

"Chúng ta bây giờ không thiếu lực lượng quân sự của Bắc Thành."

Bắc Thành mạnh nhất trong bốn thành của Thượng Nam Châu nhưng giới hạn cũng chỉ đến thế thôi.

Nếu không thì cũng không đến nỗi trải qua bao nhiêu năm vẫn còn đang giằng co với bọn quỷ trong thành. Bây giờ người thực sự cần giúp đỡ là họ chứ không phải cậu.

Mao phó quan sửng sốt, không ngờ Từ Thanh Nhiên đã hoành hành ở Thượng Nam Châu lâu như vậy, bây giờ thấy Bắc Thành sắp không chống đỡ nổi nữa mà cậu lại nắm trong tay quân cờ vậy mà lại không muốn thu phục đám quân phản loạn đó?!

Từ Thanh Nhiên kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu mở máy tính để xem đống tài liệu công vụ mà hệ thống đã tải lên trong thời gian cậu không có mặt.

Cậu vừa chờ đợi vừa nói: "Hơn nữa họ đã cướp bóc doanh trại của Nam Thành và Tây Thành ngay dưới mũi tôi, cho dù chỉ là mang đi những thứ rác rưởi mà chúng ta không cần thì đó cũng là một việc rất không lịch sự."

"Cho nên họ muốn có được nguồn tài nguyên quân sự mới từ tôi thì không dễ vậy đâu."

Mao phó quan nghe cậu thong thả nói, mím môi lo thay cậu: "Nhưng mà thống nhất bốn thành là nhiệm vụ lớn nhất để đánh giá thượng tá Thượng Nam Châu."

Nếu Từ Thanh Nhiên không thể làm được điều này, cho dù ba thành khác xử lý tốt đến đâu, ở Ngân Long có lẽ vẫn sẽ không đứng vững.

Dừng một chút, hắn lại nói: "Hơn nữa lần này chúng ta đã xin Ngân Long nhiều vật tư như vậy, nếu không tính đến Bắc Thành, đợi đợt tiếp theo gửi đến e rằng sẽ trở thành hàng tồn kho nhiều đến mức kho nhỏ của chúng ta ở đây không chứa hết."

"Nhiều á?" Từ Thanh Nhiên hỏi lại, "Tôi còn sợ không đủ phân phối nữa."

"Ngoài Thượng Nam Châu, tôi còn có một phần vật tư để phân phối cho Hạ Nam Châu."

Mao phó quan : "?!"

Từ Thanh Nhiên cười cười.

Lúc trước cậu với chị hai của Phong Dao là Phong Hoan, sau khi kết thúc việc mượn viện binh trước đó đã bàn bạc về việc hợp tác thống nhất giữa Thượng Nam và Hạ Nam.

Mặc dù Hạ Nam Châu cũng không yên ổn nhưng chủ yếu là do mâu thuẫn phát sinh khi những quân nhân bị cư dân địa phương coi thường.

Còn thượng tá hiện tại của Hạ Nam Châu là một ông già tuổi đã cao. Đối với việc quản lý Hạ Nam Châu thuộc dạng nuôi thả, ngoại trừ những việc lớn cần ông ta quyết định thì những việc khác cơ bản không nhúng tay vào, việc quản lý nội bộ các khu thành phần lớn thời gian do Phong Hoan sắp xếp xử lý.

Hôm đó Phong Hoan đến gặp cậu mang theo thái độ thăm dò để nói chuyện với cậu.

Có lẽ vì ấn tượng với cậu không tệ nên mới thay đổi ý định đồng ý với yêu cầu hỗ trợ của Thượng Nam Châu họ. Sau đó kết thúc hỗ trợ lại từ miệng những viện binh được cử đến Thượng Nam Châu nhận được phản hồi cực kỳ tốt về Thượng Nam Châu hiện tại cũng như về năng lực của Từ Thanh Nhiên, bèn liên lạc với cậu đi thẳng vào vấn đề nói: "Trước đây khi chúng ta gặp nhau cậu đã đề cập đến việc cậu đang cân nhắc giành nguồn lực cho Nam Châu."

"Dù sao ý của thượng tá chúng tôi rất rõ ràng, Nam Châu này vốn dĩ ông ấy có tâm mà không có sức, nếu cậu cũng có thể mang lại lợi ích cho Hạ Nam Châu, Hạ Nam Châu sẽ trở thành phụ thuộc và thực hiện kế hoạch nhiệm vụ theo sự sắp xếp của Thượng Nam Châu các người."

"Điều kiện của chúng tôi rất đơn giản, đó là làm cho Nam Châu - nơi xinh đẹp này 'hồi sinh' trở lại."

Quân đội của Hạ Nam Châu không phản loạn như vậy, đều nghe theo chỉ thị và sắp xếp của cấp trên.

Từ Thanh Nhiên đàm phán với họ khá suôn sẻ, hơn nữa bị đè nén lâu ngày, những cảnh vệ ở đó cũng rất ngưỡng mộ người mạnh. Một số anh em đã tận mắt chứng kiến năng lực của Từ Thanh Nhiên đặc biệt có lòng tin vào cậu, nên khi Phong Hoan họ đưa ra ý tưởng này, đại quân đều không có ý kiến gì.

Vì vậy, mọi việc đơn giản được định đoạt như thế.

Công việc của Nam Châu đang được sắp xếp có điều có lý.

Thậm chí không lâu sau khi Từ Thanh Nhiên trở về, nhân viên kỹ thuật mà Mạc Thành Phi sắp xếp cho cậu đã đến lắp đặt mạng cho toàn thành. Tất cả những nơi ngoại trừ khu vực bị thiên tai đều nằm trong phạm vi thiết lập điểm mạng, thậm chí còn điều chỉnh tốt cả tín hiệu điện thoại di động, kết nối các kênh truyền hình vệ tinh lớn.

Tổng căn cứ quân sự của Nam Châu sẽ được tu sửa.

Các trạm cửa khẩu trong các khu vực thành phố sẽ được nâng cấp thành hệ thống thông minh hơn, tuyến đường tàu hỏa nhỏ cũng sẽ được quy hoạch lại. Vài năm sau nếu Nam Châu thực sự có thể dọn sạch hết bọn quỷ dữ, sẽ cân nhắc xin xây dựng đường sắt cao tốc.

Từ Thanh Nhiên bảo kế toán ghi lại từng khoản chi tiêu này.

Đợi cậu dọn dẹp xong Thượng Nam Châu sẽ có thể danh chính ngôn thuận yêu cầu quân đoàn hoàn trả khoản phí 'sửa chữa' này.

Vài tháng kể từ khi cậu trở về đều bận rộn với những công việc này của Nam Châu.

Bao gồm cả việc sắp xếp cho cư dân, một số khu vực nhà nguy hiểm cũng cần phải di dời và xây dựng lại thành chung cư có thể chứa được nhiều người hơn. Không chỉ tiết kiệm vị trí đất đai, chi phí cùng hưởng chung tương đối thấp, có thể đảm bảo cư dân Nam Châu có đủ chỗ ở.

Tiếp theo là việc hỗ trợ nâng cao nền kinh tế bản địa của Nam Châu.

Người dân Nam Châu cơ bản đều trải qua cuộc sống khổ cực, thêm vào đó nguồn lực có thể khai thác từ bên ngoài không đủ, phần lớn họ đều giỏi canh tác. Trước tiên sẽ đáp ứng nguồn cung cấp thực phẩm cho tất cả cư dân trong Nam Châu, đợi có nhiều chỗ trống hơn sẽ tiến hành chăn nuôi.

Người Tây Thành giỏi về các sản phẩm thủ công như may vá dệt vải, một số thậm chí là kỹ thuật truyền thống độc nhất của họ ở đây.

Bây giờ bắt tay vào làm, sau này sẽ có thứ để quảng bá rồi.

Vài công ty dưới quyền Mạc gia và Thích gia sắp sửa xây dựng nhà máy ở đây, ngoài việc tăng sản lượng còn có thể tạo cơ hội việc làm cho người Nam Châu.

Giúp nhân viên phụ trách đặt nền móng tốt, Từ Thanh Nhiên lại bắt đầu theo bộ quân sự tham gia vào công việc dọn dẹp.

Mã Bưu và các đồng đội của hắn trong thời gian này cũng nỗ lực thăm dò Nguyên Tinh của quỷ loại I ở Khu 3 và Khu 5, Từ Thanh Nhiên thấy tiến độ gần xong lập tức tiếp quản công việc chỉ huy cuối cùng, dẫn đầu họ tiêu diệt bá chủ của hai khu này.

Có công cụ mới và lực lượng mới, hành động dọn dẹp tiếp theo nhanh hơn và thuận lợi hơn gấp mấy lần so với trước đây.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Hiên cũng dẫn đầu quân đội nửa khu dưới Nam Thành của anh ta, cuối cùng đã hoàn thành việc dọn dẹp Khu 10. Khu 10 mà trước đây dưới sự hỗ trợ của Từ Thanh Nhiên đã tiêu diệt bá chủ loại I, giờ đây đám quỷ bên trong đã được xử lý sạch sẽ thành công!

"Nam Thành Khu 10... À, trước khi tôi và gia đình chuyển đến hệ Tiên Nữ, quê nhà tôi chính là ở đây!"

Sau khi dọn dẹp Khu 10, họ bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ để xây dựng trạm điện dùng để phòng thủ chống quỷ ở khu vực biên giới.

Trải qua thời gian hợp tác và làm việc cùng nhau, các quân nhân gốc của Nam Thành đã xây dựng mối quan hệ tốt với những viện binh được điều đến. Chủ yếu là vì phần lớn họ từng là người Thiên Long, sẽ không có tâm lý kỳ thị hay coi thường họ, rất dễ chung sống.

"Không sao cả, đợi chúng ta theo thượng tá giành lại Nam Châu, sẽ có thể đưa gia đình cùng về thăm!"

Đồng thời ở Khu 3 và Khu 5 của Nam Thành cũng đã thành công tiêu diệt bá chủ mà họ đã khóa định từ lâu.

An ninh của khu dân cư xung quanh lại được đảm bảo thêm một bước nữa, Mã Bưu không nhịn được trước mặt mọi người đã rơi nước mắt đàn ông. Quân đội đã cùng hắn chiến đấu nhiều năm cũng hiếm khi thấy được ánh sáng hy vọng nên rất vui mừng.

Những cảnh vệ đến từ các hệ sao khác có kinh nghiệm chiến thắng phong phú hơn ngược lại còn bình tĩnh hơn họ.

Chỉ là đều cảm thán: "Nói thật nếu không phải lần này nghe tin Từ đại thiếu điều quân, thực sự đã quên mất đế quốc chúng ta còn có hệ Thiên Long."

"Mảnh đất Nam Châu này so với các ngôi sao đáng sống lớn hơn thực sự khá nhỏ. Không ngờ bao nhiêu năm nay lại chưa từng dọn sạch được khu vực nào?"

"Đúng vậy, hơn nữa có vẻ như Ngân Long chính thức cũng không đưa tin gì về Thiên Long, trước khi đến đây thực sự không ngờ thời đại này vẫn còn môi trường tồi tệ như vậy!"

Nói cho cùng là hiện tại tình hình các hệ sao cũng khá tồi tệ, bốn bề thọ địch, nguồn nhân lực của đế quốc rất hạn chế nên chỉ có thể chọn từ bỏ nơi tồi tệ nhất.

Nghe nói mười vạn người mà Mục Tử Vũ điều đến cho Từ Thanh Nhiên lần này đã là cực hạn rồi.

Sau này có lẽ sẽ có một đợt vật tư mới được gửi đến nhưng về nhân sự Mục Tử Vũ đã nhắc nhở quân đoàn tạm thời không thể phân bổ thêm nhiều cho cậu được nữa. Những người này thậm chí còn là dùng cho cả sao Thái Nguyệt, sau này nếu Từ Thanh Nhiên ổn định được Nam Châu, các châu khác nếu gặp rắc rối, cậu phải sẵn sàng phối hợp điều quân hỗ trợ.

Từ Thanh Nhiên không có ý kiến gì.

Nhưng Bắc Thành ở đây có ý kiến một chút.

—— Đã qua mấy tháng rồi, sao Từ Thanh Nhiên vẫn chưa đến đàm phán với họ?!

Biên giới đất liền của Bắc Thành rất gần với Tây Thành.

Trạm của họ ở trên đồi cao, có thể nhìn xuống một vùng lớn của Tây Thành, còn cùng dùng chung một con sông rộng và dài với họ.

Vì vậy cảnh tượng mà tháp canh nhìn thấy mỗi ngày, không phải là quân đội và cảnh vệ Tây Thành lái những chiếc xe tăng và robot chiến đấu uy vũ bá khí của họ, luyện tập sử dụng vũ khí mới trên vùng ngoại ô rộng lớn; thì là họ lái những chiếc tàu biển và thuyền chiến mới tinh, tuần tra và thử nghiệm hỏa lực ở bên kia con sông.

Đôi khi còn cố tình ở hướng mà tháp canh Bắc Thành có thể nhìn thấy, bắn tên lửa tinh thần lực vào không trung hoặc mặt nước, thái độ đặc biệt ngạo mạn.

Khiến người Bắc Thành nhìn thấy thực sự tức giận.

Thậm chí trong thời gian này, những tin tức họ nhận được từ trinh sát bên ngoài thành, đều là những gì ——

Tiến độ dọn dẹp khu nào đó ở Nam Thành đã đạt 50%!

Bá chủ khu nào đó đã bị tiêu diệt!

Khu nào đó đã được dọn dẹp hoàn toàn, thiết lập xong điểm phòng thủ, giành lại vào tay con người!

Hoặc là bá chủ khu nào đó ở Tây Thành đã được khóa định thành công!

Một khu vực lớn loại I lại bị tiêu diệt dưới sự chỉ huy của vị thượng tá mới!

Tất cả đều là tin vui, bất kể lớn nhỏ, trong tin tức luôn có tên của vị thượng tá mới đó.

Họ còn nghe nói ngay cả Hạ Nam Châu hiện giờ cũng đang giao thiệp mật thiết với cậu và đã đạt được quan hệ hợp tác! Không biết từ khi nào, một nửa quyền lực quân sự của Hạ Nam Châu đã rơi vào tay cậu, quân viện trợ hai bên có thể tự do điều động sắp xếp, hiệu quả dọn dẹp tăng lên đáng kể.

"Nghe nói vị thượng tá đó đã mang về không ít nguyên liệu thực phẩm từ nơi khác, các khu dân cư ở những nơi khác của Nam Châu hiện giờ cũng phát triển cực kỳ thuận lợi."

"Ở vùng cao Nam thành thậm chí đã khai hoang xong, chuẩn bị trồng trà rồi."

"Nghe nói tập đoàn giàu có nhất của Ngân Long đã đến đây xây dựng nhà máy, chuẩn bị tiến hành sản xuất và nghiên cứu... là loại chính quy đấy!"

"Còn nữa —"

"Đủ rồi!"

Người lính canh đến báo cáo chưa kịp nói hết lời, đột nhiên bị Trần Kiến Quang ngắt lời.

Khiến mấy người đứng trước mặt hắn sợ đến nỗi cả hơi thở cũng trở nên cẩn trọng.

Không dám tiếp tục báo cáo tin tức nữa.

Hiện giờ Trần Kiến Quang đầy oán giận đối với Từ Thanh Nhiên.

Mấy tháng trôi qua, cậu chăm sóc tốt cho tất cả những nơi khác ở Nam Châu, ngay cả Hạ Nam Châu cũng được quan tâm chu đáo vậy mà lại không hề ghé mắt đến Bắc thành của họ lấy một lần!

Vị thượng tá trẻ tuổi mới này có ý gì?

Là xem thường Bắc thành của họ sao?

Con người, luôn luôn mâu thuẫn như vậy.

Đội quân do Trần Kiến Quang đứng đầu tuy không muốn phục tùng Ngân Long, nhưng khi thấy những người khác cùng đại lục có được nhiều nguồn lực tốt như vậy trong khi họ vẫn phải ở đây khổ sở sử dụng những thứ còn sót lại, thậm chí là đồ phế thải mà người khác không muốn.

Không hiểu sao lại có cảm giác bị các khu vực khác của Thượng Nam Châu phản bội hiệp ước.

— Vốn dĩ mọi người đã hẹn nhau cùng nhau chống đối, giờ đây vì chút lợi ích đó họ lại cúi đầu trước kẻ thù!

Trần Kiến Quang ngồi trong lều quân sự tạm thời của họ, lập tức lại chỉ định một người nói: "Gọi điện cho Mã Bưu."

"Tôi muốn nghe xem anh ta nói gì, thái độ của anh em ở Nam thành bây giờ như thế nào."

Thuộc hạ nhận lệnh đi làm.

Ban đầu Trần Kiến Quang không phải là người Bắc thành mà là cư dân Nam thành.

Mã Bưu và anh ta có thể tính là quan hệ họ hàng xa. Hai người vào quân đội gần như cùng một thời điểm, năng lực của mỗi người ở Thượng Nam Châu đều thuộc hàng top nên mới xây dựng được mối quan hệ không tồi.

Khi Trần Kiến Quang dẫn quân đóng ở Bắc thành chuẩn bị cứng rắn đến cùng với Ngân Long, hắn cũng từng mời Mã Bưu cùng gia nhập quân đội Bắc thành.

Mã Bưu không yên tâm về gia đình ở Nam thành nên đã từ chối. Từ đó về sau họ không gặp nhau mấy, nhưng vì sự phát triển hài hòa của Thượng Nam Châu, thỉnh thoảng hai người vẫn có liên lạc trao đổi.

Trần Kiến Quang khá trọng nghĩa.

Trước đây khi địa vị của Mã Bưu còn chưa ổn định lắm, bị quân đội cùng thành nghi ngờ và từ chối hợp tác, hắn còn lợi dụng danh nghĩa của quân cảnh Bắc thành để gây áp lực với những kẻ không nghe lời đó mới giúp Mã Bưu ngồi vững vị trí hiện tại.

Người mà Trần Kiến Quang sai đi, không lâu sau đã quay lại.

Ấp úng, vẻ mặt không được đẹp lắm.

Anh ta nhíu mày, giọng nói vang dội: "Thế nào? Thằng nhỏ Mã Bưu nói gì?"

Thuộc hạ nói giọng nhỏ như muỗi kêu: "Thiếu tá Mã, anh ấy cũng không nói gì, chỉ là khen ngợi vị thượng tá mới đến Thượng Nam Châu một hồi."

Nói rằng Từ Thanh Nhiên là một người có sức mạnh tinh thần cấp 3S.

Còn nói cậu là loại D cực kỳ hiếm gặp.

Khen cậu có tài năng dò tìm Nguyên Tinh rất đỉnh, lại nói cậu khác với những thượng tá khác thực sự tận tâm làm việc cho Thượng Nam Châu.

Cuối cùng thành thật hỏi, Bắc thành có muốn xem xét hợp tác với vị thượng tá mới này không.

Nghe mà Trần Kiến Quang biểu cảm lúc xanh lúc tím.

... Ngay cả Mã Bưu cũng bị mua chuộc rồi! Bây giờ hắn lại có chút hứng thú với vị thượng tá chưa từng gặp mặt này nhưng ngược lại người ta lại không có ý định lôi kéo Bắc thành, mà hắn cũng không thể tự hạ mình đi tiếp xúc với đối phương.

Đang lúc tâm trạng buồn bực, bỗng một người lính đã theo hắn rất lâu mạnh dạn lên tiếng: "Anh Trần, thực ra... lý do ban đầu chúng ta từ chối quy thuận Ngân Long cũng là vì họ khinh thường chúng ta, không coi chúng ta là người còn muốn lưu đày quê hương chúng ta. Những năm qua những thượng tá thượng tướng đó người nào cũng không ra gì, chỉ muốn lợi dụng chúng ta để mưu cầu công trạng."

"Nhưng qua thời gian quan sát gần đây, vị thượng tá mới mà Ngân Long cử đến rõ ràng khác với những kẻ vô tích sự trước đây."

Trần Kiến Quang nén giận không nổi cáu, giọng không thiện cảm hỏi anh ta: "Cuối cùng anh muốn nói gì?"

Người đó cứng đầu: "Ý tôi là, nếu vị thượng tá mới thực sự có tâm muốn Thượng Nam Châu tốt đẹp, có tâm muốn quản lý tốt Nam Châu, chúng ta có thể... ?"

Nửa câu sau không nói ra, nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng.

Những người lính khác có mặt cũng nghe mà trầm ngâm.

Đúng vậy, trước đây họ phản đối việc phong tỏa thành chủ yếu là muốn bày tỏ thái độ với quân đoàn.

Gạt những điều đó sang một bên, họ dù sao cũng là người của Ngân Long. Bây giờ cuối cùng cũng có một vị thượng tá nghe có vẻ khá phù hợp với yêu cầu xuất hiện, họ còn cứng đầu cái gì nữa?

Mọi người càng nghĩ càng mơ hồ.

Trần Kiến Quang ngồi trên ghế với tư thế hào hùng, hai tay một trái một phải chống trên đùi, nắm đấm hơi siết chặt.

Hắn không quở trách người lính đã đưa ra điểm này mà rơi vào trầm tư và mâu thuẫn.

Hắn biết những điều mấy người này nói không sai.

Sở dĩ tức giận cũng là vì hiếm khi xuất hiện một vị thượng tá mới nghe có vẻ khá có mưu lược nhưng vị thượng tá này lại chăm sóc tất cả mọi nơi, chỉ bỏ qua mỗi Bắc thành của họ, khiến họ chỉ có thể ngồi đây sốt ruột.

Lại vì trước đây họ đã tuyên bố với Ngân Long, bây giờ nếu chủ động đi tìm vị thượng tá đó để hòa giải, chẳng phải là đang tự tát vào mặt Bắc thành của họ sao?

Hơn nữa, Trần Kiến Quang từng cũng vô cùng tin tưởng vào những quan chức ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ đường hoàng, mặc trang phục tinh xảo lộng lẫy trong trại Ngân Long. Huy hiệu trên đồng phục của họ, trong mắt hắn chính là công trạng tối cao, khiến người ta kính nể.

Chính là những người như vậy, ở chốn riêng tư lại khinh miệt coi thường những binh lính nhỏ bé đã vất vả liều mạng vì họ.

Còn phân biệt vùng miền, coi thường những người dân nghèo khó buộc phải ở lại Thiên Long.

Ai biết vị thượng tá mới này có phải cũng đang giả vờ không?

Đợi khi đã giành được sự tin tưởng của Bắc thành họ, quay đầu lại lấy thành tích này để khoe khoang kiêu ngạo, coi họ như công cụ để tự chứng minh bản thân.

Trong lúc Trần Kiến Quang đang trầm ngâm suy nghĩ, bên ngoài lại có người vội vàng chạy vào báo cáo công việc quân sự khẩn cấp.

"... Trung tá Trần, vật thể lớn rơi xuống núi Thiên Quang ở khu 18 ngày hôm đó, chúng ta đã cử người thiết lập xong vòng cảnh báo."

Ý nói về tảng đá lớn đột nhiên từ ngoài không gian rơi xuống khu 18 của Bắc thành ba ngày trước.

Đường kính khoảng một kilomet, địa điểm rơi xuống đúng là núi Thiên Quang, trạm điện trên đỉnh núi. Đó là nhà máy điện lớn nhất của khu 18, cung cấp điện cho nhiều nơi, phòng ngừa sự tiếp cận và xâm nhập của bầy quỷ dữ.

"Tảng đá lớn đó hiện tại tạm thời không có động tĩnh gì, thiết bị dò tìm sử dụng cũng tạm thời chưa phát hiện dấu hiệu sự sống. Nhưng vị trí nó rơi xuống đúng là trạm điện núi Thiên Quang, hiện tại một phần khu dân cư của khu 18 đang trong tình trạng mất điện, núi Thiên Quang cũng tạm thời trong tình trạng mất phòng vệ..."

Mặc dù xác suất không cao, nhưng nếu lúc này bọn quỷ phát hiện ra lỗ hổng và tấn công, khu vực đó sợ rằng sẽ không chống đỡ nổi.

Quan trọng nhất là vật thể lớn từ trên trời rơi xuống kia. Trong thời đại này, bất kỳ vật thể lạ nào rơi từ trên trời xuống, dù chỉ là một thiên thạch bình thường cũng có thể mang đến thảm họa khủng khiếp.

Đặc biệt là khối lớn vừa rơi xuống kia, trong thời gian ngắn không thể xử lý được.

Còn về lớp ngoài, cần nhân viên liên quan thu thập nghiên cứu mới biết được là chất liệu gì. Hơn nữa, còn phải đề phòng trong vật thể lớn này có tồn tại sinh vật ngoài không gian. Nếu chỉ là thiên thạch bình thường thì không sao, nhưng nếu bên trong thực sự có gì đó...

Với tình hình hiện tại của Bắc Thành, chưa chắc đã giữ được.

"Nhanh chóng tăng cường nhân lực đi sửa chữa trạm điện, càng nhanh càng tốt! Tạm thời không quản cái đó, xung quanh có thể sửa bao nhiêu thì sửa bấy nhiêu!" Trần Kiến Quang nói.

Trong lòng lại thêm một trận lo lắng.

... Xem ra phải nghĩ cách ép Đông Thành một chút.

·

Công việc ở Nam Châu dần ổn định.

Thời gian trước Từ Thanh Nhiên đã đi một chuyến xuống Nam Châu, dẫn đầu quân đội ở đó giải quyết luôn mấy con bá chủ loại I.

Việc quét dọn còn lại thì giao cho quân đội tự xử lý.

Làm xong những việc chính, mấy ngày nay cậu đều đang nghỉ ngơi, cuộc sống trôi qua cực kỳ nhàn nhã.

Chỉ là cậu không ngồi yên được, lại lái chiếc xe lớn do tập đoàn Mạc thị sản xuất, bắt đầu từ Đông Thành đi qua Nam Thành rồi đến Tây Thành coi như đi tuần tra. Xem xét những quân đội có làm việc nghiêm túc không, xem cuộc sống hàng ngày của cư dân ra sao.

Đảng ngầm ở Tây Thành đều đã bị Tô Văn Húc dẫn người dọn sạch, trị an bây giờ đã tốt hơn nhiều.

Những nội thành chưa bị quỷ loại IV xâm chiếm, ban đêm cũng có thêm chút không khí, cậu thậm chí còn thấy họ bắt đầu bày chợ đêm ở khu phố sầm uất.

Từ Thanh Nhiên đã lâu không dạo qua những nơi đầy hơi thở cuộc sống như thế này, không nhịn được dừng xe xuống xem.

Dòng người bất ngờ không ít, nghe giọng nói của họ có một nửa còn là từ Nam Thành đến.

Ba thành Đông Nam Tây hiện giờ đã hợp nhất, cư dân giữa các thành cũng bắt đầu di chuyển qua lại.

Thêm vào đó, các trạm kiểm soát cửa khẩu hiện nay đã lắp đặt hệ thống kiểm tra nhận dạng thông minh, không cần nhiều lính gác ở đó sàng lọc thủ công nữa, nhanh chóng và thuận tiện, người qua lại vô tình cũng nhiều lên. Cậu còn gặp ở đó mấy lính gác Nam Thành vừa mới hoàn thành công việc, còn chưa kịp thay quần áo.

Mấy người đó đều từng bị cậu đánh qua.

Thấy cậu, họ theo bản năng đứng thẳng nghiêm, ngẩng cao đầu ưỡn ngực lắp bắp giải thích: "Thượng, thượng tá, chúng tôi đã kết thúc ca trực hôm nay rồi..."

"Tôi biết." Từ Thanh Nhiên khoát tay, giọng điệu hiếm khi ôn hòa, "Tôi chỉ đi ngang qua thôi, các người cứ coi như không gặp tôi là được."

Nói xong, cậu một mình đi vào trong đám đông.

Giá cả ở chợ đêm Tây Thành rất rẻ.

Thật khó tưởng tượng, chỉ vài đồng xu sao có thể mua được nhiều món ăn vặt ở đây như vậy.

Từ Thanh Nhiên xách theo những túi đồ lớn nhỏ, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, gửi cho Thẩm Đình Dục kèm theo lời nhắn: "Đợi lần sau anh đến, tôi sẽ dẫn anh cùng đi dạo."

Người bên kia không trả lời ngay.

Từ Thanh Nhiên cũng không để ý.

Cậu nhớ tên đàn ông chó kia mấy ngày trước có nói với cậu là sẽ đại diện cho quân đoàn Kim Dực thực hiện một nhiệm vụ khá phiền phức, địa điểm hình như còn cách Đế quốc Kian mấy nghìn năm ánh sáng, nói là phải giúp Đế quốc thu thập đá nam châm năng lượng bảo vệ quan trọng.

Về điểm này Từ Thanh Nhiên cũng chỉ nghe nói qua, không hoàn toàn hiểu rõ.

Chỉ biết rằng thiết bị đẩy lùi mà Đế quốc Kian hiện đang phóng xung quanh lãnh địa dùng để xua đuổi phần lớn các loài ngoại tộc đến gần cần đá nam châm năng lượng như vậy để phối hợp vận hành cơ khí. Thu thập những thứ này có vẻ cũng là nhiệm vụ thường xuyên của hai quân đoàn.

Từ Thanh Nhiên gửi tin nhắn cho Thẩm Đình Dục xong, cất điện thoại đi.

Cùng lúc đó, ở một hang động dưới lòng đất của một ngôi sao tàn tại cách xa mấy nghìn năm ánh sáng.

Chiếc điện thoại nằm trên mặt đất đá lởm chởm bỗng sáng lên.

Trên màn hình hiện thông báo 'Bạn trai đã gửi cho bạn một tin nhắn'.

Cách đó một đoạn ngắn, người đàn ông mặc quân phục màu vàng đen hơi cúi đầu, đôi mắt xanh lam còn lấp lánh ánh sáng mờ nhạt của tinh thần lực.

Tầm nhìn dường như bị thu hút bởi tin nhắn trên điện thoại, gợn sóng lan tỏa, đẩy lùi ánh sáng kỳ lạ trong sâu thẳm, lấy lại tiêu cự cho ánh mắt. Lập tức, đáy mắt lóe lên ánh đỏ, anh nắm chặt thanh đoản đao trong tay, xoay người dùng sức chém đứt cái đuôi có gai độc đã cắm sâu vào vai anh.

Mối liên hệ mà một thứ gì đó đang cố gắng thiết lập với anh đột ngột bị cắt đứt.

Vị trí Thẩm Đình Dục đang ở là một căn phòng đá.

Xung quanh có những tinh thể phát sáng nhẹ trong bóng tối, trên bức tường sâu trong phủ đầy tinh thể, dính một sinh vật màu vàng đen có thân hình khổng lồ. Nhìn từ xa, da của nó giống như vảy rắn, nửa thân dưới rất dẻo dai, khi trải rộng ra trông giống như một con bạch tuộc to lớn, bám chặt vào tường.

Nhưng nửa thân trên lại giống như đầu rồng máy có răng nanh sắc nhọn, rất cứng cáp, đã cố định hình dạng, không thể co giãn linh hoạt như nửa thân dưới.

Toàn thân còn có chín cái đuôi dài và to như trăn, đầu đuôi mềm mại chỉ cần đập vào vật thể không phải chất lỏng sẽ trở nên vô cùng sắc nhọn và cứng rắn. Thậm chí có thể bỏ qua mọi phòng thủ tinh thần lực, trực tiếp đâm xuyên qua da thịt mục tiêu.

Đây là quỷ hạng X.

Là quỷ cấp cao có thể đối kháng với người hạng 3S và hạng E.

Con quỷ trước mặt Thẩm Đình Dục này trước đó đã bị anh chém đứt tám cái đuôi.

May mắn là nó vừa khéo tìm được cơ hội, dùng cái đuôi thứ chín làm bị thương anh.

Khi cái đuôi thứ chín bị Thẩm Đình Dục chém đứt, nó phát ra tiếng kêu kỳ lạ giống như hộp nhạc.

Thẩm Đình Dục trước tiên nhặt lại chiếc điện thoại vô tình bị rơi trong lúc đánh nhau, cúi mắt nhìn tin nhắn, sự dịu dàng trong mắt dâng lên cùng với sự tỉnh táo.

Sau đó anh mới dùng tay còn lại chưa bị thương, giơ súng tinh thần lực lên, rót vào đó lượng tinh thần lực mạnh nhất của anh, nhắm vào con quỷ trên bức tường tinh thể bắn một phát.

Tia sáng tinh thần lực mảnh như tơ nhện, khéo léo xuyên qua khe hở trên cơ thể của con quỷ hạng X, bắn trúng Nguyên Tinh nhỏ như cát sỏi bên trong. Sức mạnh mãnh liệt xuyên thủng lớp vỏ bảo vệ bên ngoài Nguyên Tinh, bắn nát nó thành từng mảnh.

Lại một tiếng gào thét hỗn loạn vang lên.

Trước khi biến mất, nó trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đôi mắt xanh lục trong suốt như pha lê của nó phản chiếu đôi mắt xanh lam đẹp đẽ của đối phương.

Thấy anh khẽ mở miệng, giọng trầm thấp: "Kiếp này, bọn bay đừng hòng khống chế được tao."

Khi lời nói vừa dứt, con quỷ hạng X trước mặt cũng lập tức vỡ tan thành bụi.

Xung quanh lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

Ở nơi không có ai, vẻ mặt Thẩm Đình Dục lạnh lùng đến vô tình, đi đến bức tường tinh thể bị con quỷ hạng X phủ kín, đưa tay nhặt một viên đá nhỏ chôn trong bức tường tinh thể này.

Khoảng nhỏ bằng nửa nắm tay.

Xong việc, anh mới nhấn vào tai nghe bên tai: "Đã lấy được đồ, tôi sẽ ra ngoài ngay, giúp tôi dọn đường."

Đối phương lập tức trả lời: "Vâng, thưa Thượng tướng!"

Buông tay ra, anh lại cầm điện thoại lên.

Mở khóa màn hình, click vào khung chat của Từ Thanh Nhiên, nhìn bức ảnh và dòng tin nhắn ngắn ngủi cậu gửi đến rất lâu, ánh mắt không kìm được hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.

【 Thẩm Đình Dục: Được, anh sẽ đợi. 】

Khi tin nhắn trả lời đến, Từ Thanh Nhiên đang đứng trước một quầy hàng ở chợ đêm.

Người phụ nữ trẻ bên quầy hàng đang bận rộn bán hàng, còn cậu đang nhìn chằm chằm cô gái đứng trước nồi.

Một lúc sau, cô gái nhướng mày chủ động lên tiếng: "Thưa ngài, đến mua một phần mì trộn không ạ?"

Từ Thanh Nhiên mỉm cười.

Cô gái nửa năm trước còn cầm dao giết người, giờ đây lại mặc tạp dề, đứng bán mì trộn ở đây.

"Ôi, ân nhân cứu mạng!"

Người phụ nữ bên cạnh tiễn vị khách cuối cùng, quay đầu thấy Từ Thanh Nhiên, vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Đó là một trong số những người mà cậu và Thẩm Đình Dục đã cứu ở một khu quân sự nào đó ở Tây Thành trước đây.

Nếu không nhớ nhầm, cô ấy hình như cùng làng với cô gái bên cạnh.

"Nha Nha, nhanh làm cho thượng tá một phần mì trộn khoai tây!"

"Thượng tá đợi chút, tôi sẽ nướng cho ngài một cái bánh và xiên nướng nữa, không lấy tiền đâu!"

Những thay đổi gần đây ở Nam Châu quá lớn, cư dân sớm đã truyền tai nhau, biết đó là công lao của Từ Thanh Nhiên - vị tân thượng tá này.

Quân đội Nam Thành và Tây Thành còn đặt ảnh và tiểu sử của cậu trên những màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn mới lắp đặt ở các trạm nghỉ và cửa khẩu, giới thiệu danh tính và thành tích của cậu với tất cả mọi người trong thành. Bao gồm cả mỗi lần có kế hoạch mới, phát triển mới ở đâu, đều sẽ kèm theo cậu và quảng bá rầm rộ một phen.

Bây giờ cư dân Nam Châu gần như coi cậu như thần thánh để tôn thờ.

"Cứ tính tiền bình thường đi." Từ Thanh Nhiên nói, "Tôi không thiếu tiền, tôi chỉ muốn xem các cô kiếm tiền thôi."

Dù sao tương lai Nam Châu giàu có, người hưởng lợi cũng là cậu.

Người phụ nữ nhìn chợ đêm người qua kẻ lại, cảm thán: "Môi trường ở Tây Thành bây giờ thực sự quá tốt rồi!"

"Chúng tôi không chỉ có nhà để ở, mà cũng không cần lo lắng sẽ bị tập kích bắt đi nữa... Thật sự rất cảm ơn ngài, nên lần này cứ coi như là tôi đại diện cho người dân làng chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn với ngài nhé!"

"Toàn là những thứ tự trồng thôi, không đáng bao nhiêu tiền đâu!"

Từ Thanh Nhiên nghe xong không từ chối nữa.

Khi cậu xách đồ rời đi, cô gái tên Nha Nha đó đột nhiên đuổi theo.

Cô bé nhìn cậu đăm chiêu mấy giây mới tháo chiếc băng đô cài nơ bướm trên đầu xuống, đưa cho cậu nói: "Tặng anh đấy."

Từ Thanh Nhiên nhướng mày, nói: "Sao lại tặng tôi cái này? Tôi đâu dùng được."

Cô bé lại nói: "Anh vẫn luôn nhìn nó từ nãy đến giờ."

"Cảm giác anh có người muốn tặng."

Từ Thanh Nhiên nghe mà sửng sốt.

Nghĩ bụng, người loại E quả nhiên đều có khả năng quan sát đáng sợ.

Cậu nói: "Tôi thực sự đã từng nói với bản thân, phải kiếm cho một người một cái nơ bướm mới, thay thế cái bẩn mà em ấy tiếc không nỡ vứt đi."

"Chỉ là em ấy không còn nữa."

Từ Thanh Nhiên mỉm cười, trên mặt không thấy vẻ buồn bã: "Nên em cứ giữ lấy đi."

Nha Nha hỏi cậu: "Là em gái anh sao?"

"Đúng vậy." Từ Thanh Nhiên không giấu giếm.

Nha Nha cúi đầu cau mày suy nghĩ một lúc, đeo lại băng đô rồi nghiêm túc nói với cậu: "Không sao, em có thể làm em gái khác của anh."

Nụ cười trên môi Từ Thanh Nhiên khựng lại: "...?"

Cậu cười khổ nhìn quầy hàng của cô: "Vậy gia đình em thì sao?"

Nha Nha lại nói: "Em không có gia đình."

Trên mặt cũng không thấy vẻ buồn bã, bình thản như đang thuật lại chuyện của người khác: "Em là trẻ mồ côi từ khi sinh ra, là người ở Tây Thành này nhận nuôi tôi."

Từ Thanh Nhiên im lặng.

Cuối cùng cậu vẫn không đem Nha Nha đi.

Rời khỏi chợ đêm, con đường ban đêm rất yên tĩnh.

Khi cậu đi qua một cửa khẩu nào đó ở Tây Thành, tình cờ lại gặp Trần Bân.

Trần Bân trông có vẻ như vừa chuẩn bị tan ca, ban đầu định tiện tay châm điếu thuốc, thấy cậu đến lại lặng lẽ bỏ ý định đó.

"Nhóc con, chúng ta lại gặp nhau rồi." Trần Bân cười hì hì nói.

Từ Thanh Nhiên nhớ ra Trần Bân là người Bắc Thành: "Chuẩn bị về nhà à? Nếu tiện đường tôi chở anh một đoạn."

Trần Bân không từ chối, vác thiết bị của mình lên xe.

Trên đường, Từ Thanh Nhiên trò chuyện với anh ta về những chuyện liên quan đến Bắc Thành.

Vừa hay đi vào khu vực bị quỷ loại IV xâm nhập ở Tây Thành, đúng là nơi mà cậu và Thẩm Đình Dục đã đi qua lúc đó. Nhớ lại khi đó cậu và Thẩm Đình Dục đã gặp phải chuyện gì, liền hỏi anh ta: "Phải rồi, anh ở Tây Thành gần một năm rồi, có biết tại sao quỷ loại IV ở đây lại không sợ người đến vậy không?"

Trần Bân bị cậu hỏi đến mức khuôn mặt già nua đầy nghi hoặc.

Ngập ngừng nói: "Chúng, không sợ người sao?"

"Đúng vậy, trước đây chúng tôi lái xe..."

Từ Thanh Nhiên nói chưa dứt lời, đột nhiên dừng lại.

Vốn là cùng một khu vực nhưng biểu hiện của những con quỷ loại IV này hôm nay lại rất khác.

Không điên cuồng như lần trước, liều mạng nhảy lên từng con một mà giống như ở các khu thành khác, gặp xe có bảo vệ điện sẽ vội chủ động tản ra, rất nhát gan.

Trần Bân đợi nửa ngày không thấy cậu tiếp tục, chủ động hỏi: "Trước đây thế nào?"

Từ Thanh Nhiên im lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Không sao, chắc là lúc đó lái xe mệt quá, xuất hiện ảo giác."

Trần Bân không hỏi thêm nữa.

Trong xe trở nên rất yên tĩnh, một cuộc gọi đột nhiên đổ vào điện thoại của Từ Thanh Nhiên.

Cậu đành phải dừng xe vào lề đường.

Lấy điện thoại ra xem, là cuộc gọi từ khu quân sự Đông Thành.

Cậu kết nối và hỏi: "Có chuyện gì?"

Gọi cho cậu giữa đêm khuya, chắc chắn có chuyện.

Quả nhiên, nhân viên gọi cho cậu lập tức khóc lóc nói: "Thượng tá Từ, không hay rồi!"

"Mao Phó quan... anh ấy bị người Bắc Thành bắt đi rồi!"

•••••••

Lời tác giả:

Nam Thành: Bắt đầu bị đánh

Tây Thành: Đến lượt tôi rồi

Đông Thành: Tôi cũng có nè

Bắc Thành: Ngồi đợi... Người đâu rồi?!

#Từ Thanh Nhiên: Không ai hiểu kẻ nổi loạn bằng tôi#

==========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.