【Tiêu đề: Các bạn thân mến, các bạn có biết Thượng tá Từ Thanh Nhiên không?】
Vẫn là diễn đàn Tinh Nhai quen thuộc.
Giữa một loạt các bài viết buôn chuyện từ đủ loại hội nhóm, bất ngờ xuất hiện một chủ đề rất khác biệt.
Trông nó cứ như một cái bẫy câu người đọc vậy.
Nhưng những cư dân mạng không thể cưỡng lại sự thu hút từ ba chữ đó, liền nhao nhao nhấn vào xem bài viết.
Nội dung bài đăng chính khiến người ta cảm giác như đang du hành thời gian:
【Đây là nơi nào vậy? Tôi thấy có rất nhiều người đăng bài để thổ lộ và khen ngợi các anh chị của họ, nên tôi cũng muốn đại diện cho làng của chúng tôi khen ngợi một người.
Thượng tá Từ Thanh Nhiên thật sự quá trời đỉnh rồi! Rất cảm ơn Ngân Long đã gửi anh ấy đến, bọn tôi đều rất thích anh ấy!
Lần đầu đăng bài, hy vọng là phù hợp với quy tắc. Chủ yếu là phát hiện một nơi sôi nổi như thế này nhưng lại không có ai nhắc đến tên của Từ Thượng tá nên đến để giúp anh ấy tăng độ nổi tiếng.】
Thoáng cái, lại một mùa thu nữa.
Đúng vào dịp Trung thu, cả nước nghỉ lễ chào đón ngày Trung thu sắp tới trên mạng cũng nhân dịp này tụ tập, tạo nên không khí sôi động..
【?】
【À này? Tui không biết nên tin lời chủ thớt là thật lòng hay chỉ muốn lừa trả lời lại. 】
【Ai cũng biết bé điên rất giỏi, nhưng câu nói của chủ thớt rằng muốn giúp cậu ấy tăng độ nổi tiếng, thật sự không phải là đang châm biếm sao? Đúng là gần đây bé điên đang bận rộn với sự nghiệp ở vùng xa xôi, nhưng cậu ấy vẫn là TOP lưu lượng của diễn đàn chúng ta đấy! 】
Bài đăng nhanh chóng nhận được nhiều bình luận từ cộng đồng mạng.
【Làng à? Tôi đã lâu không thấy cách gọi cổ xưa như vậy...】
【Woc, khoan đã, IP của chủ thớt là Thái Nguyệt Tinh?? 】
【? Thái Nguyệt nào cơ? Là cái Thái Nguyệt mà đã ngắt liên lạc với chúng ta một thời gian dài phải không?】
【Thái Nguyệt là hành tinh nào vậy? Ở bên ngoài à? 】
Có người hỏi: 【Chủ thớt là người ở đâu vậy? Sao IP lại hiển thị ở Thái Nguyệt? Còn ai ở đó không?】
Người đăng bài lần đầu lên diễn đàn Tinh Nhai, không biết cách trả lời trong phần bình luận.
Trực tiếp bình luận mới:
【Chủ thớt: Chủ thớt là gọi tôi sao? Đúng là tôi ở Thái Nguyệt ~ người Bắc Thành, Thượng Nam Châu ở Thái Nguyệt Tinh nha!】
【Chủ thớt: Có chứ, người ở Thái Nguyệt Tinh nhiều lắm á!】
Các cư dân mạng bắt đầu rôm rả bàn luận.
【Tôi biết, Thái Nguyệt Tinh thuộc Hệ Thiên Long mà! Nghe nói là nơi rất rất nghèo, thậm chí không có cả mạng internet!】
【Nghe nói người ở đó sống trong hang động và trên cây ha?】
【Tôi cũng nghe nói họ không lái xe, cũng không có xe điện và tàu cao tốc, ra ngoài đều cưỡi ngựa cưỡi voi!】
Rất nhanh, lại có những IP khác của sao Thái Nguyệt xuất hiện.
【Ai nói chúng tôi không lái xe? Thời đại nào rồi, ra ngoài còn cưỡi ngựa cưỡi voi, anh đang quay phim à?】
【Đúng là bọn tôi nghèo nhưng chủ yếu cũng vì ảnh hưởng của bọn quỷ á nha! Bây giờ khác rồi, có Từ Thượng tá chống lưng, nơi này của bọn tôi cũng dần tốt lên rồi há!】
【Đúng vậy, tôi là người ở Hạ Nam Châu! Tôi muốn chứng minh, làng chúng tôi cũng có internet rồi nhé hehe!】
【Móa ơi, thật kỳ diệu, là người có thâm niên mấy chục năm lướt mạng mà lần đầu tiên tôi thấy IP từ Hệ Thiên Long!】
【Sao đột nhiên xuất hiện nhiều IP Thái Nguyệt thế này?!】
【Trước đây xem video, bình luận bên dưới cũng xuất hiện vài IP của Thái Nguyệt, lúc đó còn tưởng hệ thống bị lỗi, hóa ra Thái Nguyệt thực sự đã có mạng rồi?!】
【Nếu vậy, Vi Dương Tinh và Thiên Thủy Tinh gần Thái Nguyệt cũng sớm có thể liên lạc với chúng ta rồi không?】
Trong lúc bàn tán, một cư dân mạng bắt được thông tin quan trọng.
【Khoan đã, chủ thớt nói mình là người Bắc Thành, Thượng Nam Châu, Thái Nguyệt Tinh? Sao tôi nhớ Bắc Thành đã tách khỏi Ngân Long và Đế quốc rất lâu rồi?】
【Từ đại thiếu gia là đại diện chính thức của quân đoàn Ngân Long phải không? Người Bắc Thành chịu công nhận cậu ấy sao?】
【Đúng vậy, tôi nhớ Bắc Thành còn có quân phản loạn, nhớ lúc đó fan của Từ đại thiếu đều rất lo cậu ấy sẽ bị bắt nạt.】
【Chủ thớt: Người Bắc Thành rất thích Từ Thượng tá nha.】
【Chủ thớt: Haha, Từ Thượng tá là đại ca của Bắc Thành chúng tôi đó, ai dám bắt nạt anh ấy chứ? Đại ca làng chúng tôi nói Từ Thượng tá không bắt nạt họ là rất tốt rồi!】
Cư dân mạng không ngờ rằng chỉ trong vài tháng, Từ Thanh Nhiên đã chinh phục cả Nam Châu của Thái Nguyệt Tinh.
Đặc biệt là Bắc Thành, một nơi khó xử lý như vậy, Từ Thanh Nhiên rốt cuộc đã thuyết phục đội quân ngoan cố và cứng đầu ở đó như thế nào?
—— Chuyện này phải quay lại vài tháng trước, ngày mà Từ Thanh Nhiên kéo Trần Bân xông vào Bắc Thành tìm Mao phó quan.
"Giành chiến thắng?"
Khi Địch Nhạc nghe câu hỏi này của Từ Thanh Nhiên, không nhịn được cười khẩy với người gầy hơn mình một nửa. Ngay cả những người xung quanh đang dắt chó sói, nếu không quan sát thì cũng là chuẩn bị tham gia nội chiến sắp tới song cũng cùng cười lớn.
Địch Nhạc nhanh chóng thu lại nụ cười, kiêu ngạo nói với Từ Thanh Nhiên: "Nếu cậu thật sự có thể giành được vị trí đầu tiên, muốn gì cũng được!"
Từ Thanh Nhiên hỏi ông ta: "Ngay cả khi tôi muốn trở thành thủ lĩnh của tổ chức các anh cũng được sao?"
Địch Nhạc nghe xong lập tức nheo mắt lại.
Những thượng tá trước đây đến khiêu khích họ, lắm lúc chỉ muốn chứng tỏ bản thân để được công nhận. Còn tên này thì khác, trực tiếp muốn leo lên vị trí của ông ta à?
"Được thôi! Nếu cậu thật sự thắng, có gì là không được chứ phải không anh em!"
Địch Nhạc miệng nói vậy nhưng hoàn toàn không tin Từ Thanh Nhiên có thể làm được. Bản thân ông ta là người có tinh thần lực cấp 3S đỉnh cao, nói cách khác nếu Từ Thanh Nhiên có cùng trình độ với ông ta, xét về tuổi tác thì ông ta vẫn có nhiều kinh nghiệm hơn.
Từ Thanh Nhiên nghe xong, nói đầy ẩn ý: "Có câu nói này của ông thì tôi yên tâm rồi."
Nói xong, cậu cầm dao chậm rãi đi về phía khu vực phía sau núi.
Đệ tử bên cạnh sau khi bóng dáng cậu biến mất mới hạ giọng hỏi: "Đại ca, nếu cậu ta thật sự... thật sự để cậu ta quản lý tổ chức sao?"
Địch Nhạc trừng mắt nhìn hắn: "Ý gì? Cậu nghĩ tôi đây, một người có tinh thần lực cấp 3S còn có Vương Sói lại không đánh thắng nổi một kẻ mặt trắng sao?!"
Hơn nữa, cho dù thật sự để Từ Thanh Nhiên thắng, cậu ta cũng không thể trở thành người đứng đầu tổ chức.
Bởi vì cậu ta là người ngoài thành, lại là một người ngoài chưa ký kết khế ước chủ thú với chó sói, chưa được thú bảo vệ Bắc Thành công nhận.
Theo quy tắc của Bắc Thành, chỉ cần cậu ta chưa kết giao với tộc chó sói sẽ không thể trở thành thủ lĩnh của tổ chức!
Phía sau núi là một môi trường ngoài trời mở.
Xung quanh có núi đá và cây cối bao quanh, nhìn có vẻ ban đầu là một khu vực rừng rậm đầy cỏ cây đã được cố ý dọn sạch một khoảng, lát đá xanh làm nơi hoạt động cho người dân Bắc Thành.
Trên sân đấu rộng rãi đã có vài người đang khởi động.
Bên cạnh họ đều có một con chó sói màu xám đen đang tương tác với những con chó cho đến khi phát hiện cậu - một người lạ bước vào sân thì mới đồng loạt nhìn về phía cậu.
Những người đó trao đổi ánh mắt và bàn tán nhỏ.
"Đệt, anh chàng này đẹp trai quá!"
"Không có ấn tượng với cậu ta, là người trong tổ chức chúng ta sao...?"
"Có lẽ là kẻ xui xẻo từ ngoài thành vô tình xông vào khu 22 hôm nay chăng?"
Không chỉ các thành viên tổ chức, ngay cả những con chó sói cũng đang nhìn Từ Thanh Nhiên.
Nhưng so với sự chậm chạp của những người bạn loài người, chúng nhạy cảm hơn với năng lượng sâu thẳm, cảm nhận được một sự kết nối mạnh mẽ và quen thuộc nào đó trên người Từ Thanh Nhiên, lần lượt bắt đầu đi vòng tròn tại chỗ và đi tới đi lui không yên.
Khi đối diện với ánh mắt của Từ Thanh Nhiên, chúng dữ tợn nhe răng, vô thức phát ra tiếng gầm thấp để đe dọa.
Nhưng đồng thời lại cụp đuôi, lùi lại một bước.
Từ Thanh Nhiên nhìn phản ứng đáng yêu của những con chó sói, không nhịn được bật ra một tiếng cười nhẹ.
Vừa hung dữ vừa nhát gan.
Những người tham gia hoạt động ngoài các đại diện của khu 22, còn có những người đạt ba vị trí đầu trong các cuộc giao đấu sau khi được chọn lọc nội bộ từ các khu vực khác. Tổng cộng có hàng trăm người cùng đấu với Từ Thanh Nhiên, đều là tinh hoa trong tổ chức của họ.
Trong lúc chờ đợi, Từ Thanh Nhiên ngồi dưới bóng cây gần đó, dựa lưng vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người Bắc Thành không hiểu rõ về cậu, mà đặc tính hung dữ lạnh lùng trên người cậu lại luôn che giấu đi khí chất ôn hòa vốn có của một người thuộc loại D. Nếu không nói ra, không ai nhận ra cậu là một kẻ thống trị, có thể nghỉ ngơi hồi phục, chỉ tưởng cậu bị thương quá nặng còn đang bị chóng mặt vì thiếu máu.
Từ khu rừng sâu phía sau truyền đến tiếng sột soạt của lá cỏ cọ xát.
Từ Thanh Nhiên hơi hé mắt một chút rồi lại nhắm lại.
Càng lúc càng có nhiều người tập trung đến hiện trường.
Khoảng giữa trưa, cuộc nội chiến bắt đầu.
Từ Thanh Nhiên - kẻ ngoại lai đang cố gắng 'mưu đồ soán ngôi' - đương nhiên trở thành mục tiêu hàng đầu của tất cả mọi người.
Tiếng còi vừa vang lên, những người đứng ở các góc khác nhau đều ùa về phía cậu. Những người không tham gia cuộc thi và chó sói đều đứng bên ngoài vòng tròn để xem, ngay cả trên những ngọn đồi nhỏ và tảng đá xung quanh cũng chậm rãi bước ra nhiều con chó sói đang sinh sống trên núi Đại Minh.
Dường như bị sự náo nhiệt ở đây hấp dẫn, chúng tụ tập lại với nhau.
Từ Thanh Nhiên cũng không nhàn rỗi đợi người khác tìm đến, cậu xoay người tiến về phía mục tiêu gần cậu nhất và có thể gây ra mối đe dọa lớn nhất cho cậu lúc này. Người đó không cầm dao nhưng đeo vuốt sói, vừa giơ tay đã chộp thẳng về phía cậu.
Tốc độ của anh ta rất nhanh, thậm chí đã ra tay trước khi Từ Thanh Nhiên quay đầu lại.
Nhưng động tác vung ra lại không đánh trúng chỗ hiểm của cậu, chỉ sượt qua vai cậu. Từ Thanh Nhiên thuận tay nắm lấy cổ tay anh ta, lợi dụng lực đánh về phía mình của anh ta, không chỉ quăng anh ta ra ngoài, mà còn ném anh ta vào người khác.
Không biết là trùng hợp hay tính toán kinh khủng, khi người đó bị ném bay không kịp thu lại động tác lại vừa hay cào trúng một người khác trên sân đấu.
Đối phương lập tức bị chọc giận, không nhịn được đá vào người đàn ông đeo vuốt sói đang ngã: "Mày cố ý phải không?!"
Còn có người bị anh ta đè ngã, trong lúc hỗn loạn bị người khác tấn công lén cũng đổ lỗi cho anh ta.
Một bên khác, Từ Thanh Nhiên sau khi ném người ra ngoài đã bắt đầu tấn công mục tiêu tiếp theo của mình.
Đến một người đánh một người, nhiều người vây đánh như vậy mà vẫn không đánh thắng được cậu. Nếu có ai may mắn lợi dụng lúc đông người phân tán sự chú ý, thành công đâm bị thương cậu thì sau khi Từ Thanh Nhiên giải quyết xong người trước đó, gã sẽ chính xác trở thành mục tiêu mới của cậu.
Dù đường đi có khó khăn và 'khá chen chúc', tính cách rất hay ghi thù này của Từ Thanh Nhiên vẫn có thể đuổi theo người ta đến tận cùng trời cuối đất.
Đuổi theo chỉ là quá trình, bị cậu bắt được mới là lúc mọi chuyện bắt đầu.
Khi không đánh nhau, Từ Thanh Nhiên trông chỉ như một người có chút cách biệt về tinh thần lực mà thôi.
Một khi đã lao vào chiến đấu, ánh mắt và khí chất đó như biến thành một người khác, động tác nhanh như gió, sức mạnh mãnh liệt, phản ứng cực nhanh, ra tay lại vừa đau vừa độc. Họ muốn nhắm vào điểm yếu của cậu để đánh nhưng những kẻ được lợi thường phải chịu đòn nặng hơn các mục tiêu khác.
Mũi bầm mặt sưng chỉ là chuyện nhỏ, dù sao thì ít nhất cũng phải gãy vài cái xương trên người.
Cụ thể đau đến mức nào còn tùy thuộc vào mức độ nặng của đòn tấn công mà Từ Thanh Nhiên phải chịu khi bị đánh lén. Đặc biệt cậu còn rất giỏi chịu đựng, người ta bị đâm một dao ít nhiều cũng phải nhăn mặt nhăn mày, còn cậu dù bị đâm thêm một nhát vào chỗ đã bị thương biểu cảm cũng chẳng hề thay đổi.
Thậm chí không hề rên một tiếng.
Ngay cả khi bị hơn mười hai mươi người cùng nhau xông lên, bị đánh hội đồng ác liệt nhất, cậu cũng vẫn bình tĩnh. Luôn chờ đợi cơ hội, cho đến khi cơ hội xuất hiện thì nắm bắt lấy, thoát khỏi tình huống nguy hiểm rồi quay lại đánh trả những kẻ đã đánh hội đồng mình còn ác liệt hơn.
Đám đông ban đầu còn cổ vũ cho các thành viên tổ chức và bạn bè người thân của họ, dần dần im bặt.
Cuộc nội chiến đã đi được quá nửa chặng đường, trên sân đã rút đi một nửa số người.
Không biết từ lúc nào, nó đã trở thành hiện trường Từ Thanh Nhiên và Địch Nhạc đơn phương hành hạ đối thủ. Địch Nhạc thì thôi đi, dù sao cũng là thủ lĩnh của họ, không đánh lại là chuyện bình thường.
Nhưng mà đánh không lại tên nhóc ngoại thành kia là sao vậy?
Những kẻ ban đầu tự tin, muốn xem trò hay của Từ Thanh Nhiên đều ngây người ra.
Cuộc chiến tay đôi ác liệt đến bây giờ, những vết thương Từ Thanh Nhiên bị khi vào thành đã hoàn toàn nứt ra, nhuộm đỏ lớp băng gạc trắng khiến cả người cậu trông lại thêm vài phần 'hung tợn'.
Cậu cầm dao trong tay, vô số lần suýt nữa theo bản năng quen thuộc mà đâm chết người.
Chỉ là mỗi lần đều kịp nghĩ đến ra con chó trắng, nhớ ra bản chất của nơi này khác với đấu trường Ác Tháp, nên lưỡi dao vừa rẽ tránh khỏi những chỗ hiểm sẽ khiến những người đó mất mạng.
"Tôi... tôi đầu hàng, tôi đầu hàng rồi!"
Trên sân, tên trọc đầu bị Từ Thanh Nhiên túm lấy cổ áo, đập liên tục xuống nền đá cứng yếu ớt giơ tay lên, tranh thủ lúc còn thở được mà hét lên đầu hàng, tránh bị Từ Thanh Nhiên đập chết.
Ngay sau đó, anh ta bị khiêng ra ngoài một cách thảm hại.
Cuối cùng, trên sân đấu bất ngờ chỉ còn lại Địch Nhạc và Từ Thanh Nhiên.
Dĩ nhiên, Trần Bân đứng trong đám đông chứng kiến tất cả, chẳng hề bất ngờ.
Địch Nhạc tay cầm một thanh đại đao lớn, thở hổn hển nhìn về phía Từ Thanh Nhiên.
So với Từ Thanh Nhiên, tình trạng của ông ta cũng chẳng khá hơn là bao, cũng có không ít vết thương sâu nông khác nhau.
Mặc dù những người trong tổ chức nói phải đồng lòng hợp sức, nhưng con người, đặc biệt là những kẻ có quyền lực, trong lòng ít nhiều đều có tham vọng. Địch Nhạc đã thủ lĩnh tổ chức gần mười năm kể từ khi lên nắm quyền, mọi người cũng đang rục rịch, muốn đánh bại ngọn núi lớn này và thay thế vị trí của ông ta.
Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như vậy, chắc chắn phải nhân lúc đông người mà cùng nhau ra tay.
Vì vậy, ngoại trừ việc mục tiêu đầu tiên của mọi người lúc bắt đầu là Từ Thanh Nhiên, dần dần những người nhận ra điều này đã chuyển mục tiêu sang Địch Nhạc. Chỉ tiếc là với tinh thần lực 3S làm nền tảng cho thể chất và thể lực, cộng thêm một Từ Thanh Nhiên đang phát điên, cuối cùng họ vẫn không thành công.
Phía Từ Thanh Nhiên, cậu cũng đã mệt lả người, toàn thân đẫm mồ hôi.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, không lãng phí thời gian, họ lập tức lao vào đánh nhau.
Đây là trận đấu có trình độ cao nhất trong ngày hôm nay.
Ngay cả những con chó sói đang xem cũng cảm thấy phấn thích, những con đang nằm dài lười biếng cũng đứng dậy, vươn cổ ra xem. Dù là đánh nhau bằng tay không hay dùng dao, các đòn tấn công của cả hai đều bị đối phương đỡ đỡ được, không phân thắng bại.
— Đối với những người quan sát bên ngoài thì đúng là như vậy.
Nhưng chỉ có Địch Nhạc đang giao đấu với Từ Thanh Nhiên mới biết, sự chống đỡ của mình ngày càng trở nên yếu ớt, bước chân chống đỡ cơ thể cũng ngày càng trở nên không vững.
... Có vẻ như hôm nay Bắc Thành họ thực sự gặp phải một đối thủ cứng rồi.
Có thể đánh với ông ta đến mức này, cấp độ tinh thần của vị thượng tá này chắc chắn cũng phải ở mức 3S.
Lúc này, phản ứng của Địch Nhạc giống hệt như khi những người khác ở Thượng Nam Châu lần đầu biết về thân phận của Từ Thanh Nhiên.
Một mầm non tài năng như vậy của quân đội sao lại đến Nam Châu Thượng của họ?
Sau đó lại là một phen không phục.
Ở cùng một cấp độ, với sự hiện diện của con chó sói ràng buộc bên cạnh, ông ta đáng lẽ phải có khả năng áp chế vượt trội hơn. Tại sao không chỉ đánh ngang tay với Từ Thanh Nhiên, mà khả năng duy trì thậm chí còn dần không theo kịp nhịp độ của cậu ta?
Con chó sói trắng đang ngồi ở hàng đầu của đám đông, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Địch Nhạc.
Sau đó, nó lại lén lút đánh giá Từ Thanh Nhiên bằng ánh mắt dò xét, càng nhìn ánh mắt càng trở nên nghiêm trọng. Cuối cùng, nó trực tiếp nằm xuống và bắt đầu nghỉ ngơi, cái đuôi cũng vô lực rũ xuống bên mông, hoàn toàn là một thái độ đã thay chủ nhân của nó đầu hàng trước.
Hai người trên sân đánh nhau trong nửa giờ, trong một lần va chạm lại tạm thời tách ra và nhìn nhau.
Sự tiêu hao tinh thần lực của Địch Nhạc có thể thấy được bằng mắt thường, trên mặt đã đầy vẻ mệt mỏi, mồ hôi tuôn như mưa.
Nhìn lại Từ Thanh Nhiên, mặc dù không chiếm được nhiều lợi thế từ Địch Nhạc, nhưng ánh mắt trong đôi mắt cậu vẫn bình tĩnh và sáng suốt, đầy tinh thần như thể vẫn có thể chiến đấu đến tối.
Mười giây sau, Từ Thanh Nhiên và Địch Nhạc lại quấn lấy nhau.
Nhưng lần này là Từ Thanh Nhiên đơn phương nghiền ép đối thủ.
Khi Địch Nhạc bị cậu đá văng ra khỏi toàn bộ sân đấu, không còn sức lực để đứng dậy phản kháng, cả thế giới như lắng đọng lại...
Trọng tài quên mất việc tuyên bố người chiến thắng, mọi người cũng quên vỗ tay, chỉ còn lại sự sững sờ tột độ cùng những người bị loại đầy thương tích rên rỉ ôm eo.
Mọi người như đang mơ.
... Lúc nào mà sĩ quan từ quân đoàn Ngân Long lại trở nên lợi hại đến vậy?
Từ Thanh Nhiên quẳng con dao xuống đất, cắm chính xác vào khe giữa các viên đá, cắm sâu xuống đất.
Sau đó từng bước đi về phía Địch Nhạc.
Mỗi bước đi đều để lại một vệt máu nhỏ.
Địch Nhạc vẫn nằm trên đất thở dốc nghỉ ngơi.
Không biết từ lúc nào, một trong hai mắt ông ta bị đánh một cú, vết bầm tụ lại quanh hốc mắt.
Từ Thanh Nhiên cúi đầu mở miệng: "Tôi đã thắng."
"Vậy bây giờ, các người có thể nghe lời tôi được chưa?"
Địch Nhạc ngẩng đầu nhìn những chiếc lá đung đưa trên cao, cười khẽ một tiếng, đáp lại: "Chúc mừng, cậu đã thắng. Nhưng rất tiếc, dù cậu có giành được vị trí số một, cậu cũng không thể trở thành người đứng đầu của chúng tôi."
"Bất kể là tổ chức Bắc Thành hay cư dân, họ chỉ công nhận người đứng đầu có ràng buộc với chó sói."
"Theo quy tắc, một người ngoại thành như cậu không được chó sói công nhận, nhiều nhất chỉ có thể coi là thách đấu thành công."
Trong khi Địch Nhạc đang nói, những con chó sói hoang dã đang quan sát trên cao của sân đấu cũng nhảy xuống, tiến gần về phía Từ Thanh Nhiên theo hình tròn bao vây cậu.
Chỉ là khi khoảng cách giữa chúng còn cách vài mét, chúng lại dường như nhận ra điều gì đó mà dừng lại đột ngột.
Chúng nhe răng ra với anh, rồi lại cụp đuôi lùi lại. Tình huống này rất hiếm gặp khiến cư dân Bắc thành cho rằng trên người Từ Thanh Nhiên có thứ gì đó khiến những con sói khó chịu hoặc không thích nên chúng từ chối.
Địch Nhạc nghỉ ngơi một lúc, cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi dậy.
Thấy những con chó sói ban đầu có hứng thú với Từ Thanh Nhiên giờ lại lùi lại với tư thế phòng thủ, anh ta cười ha hả nói: "Vị thượng tá trẻ tuổi này, cậu thậm chí còn không được bầy chó chấp nhận. Vì vậy đừng có mơ tưởng việc thống trị Bắc Thành nữa, rời khỏi Bắc Thành an toàn mới là việc cấp bách."
"Nếu không, qua ngày mai, thỏa thuận cho phép cậu rời đi sau khi chiến thắng sẽ không còn hiệu lực nữa đâu."
Từ Thanh Nhiên không vội không lo.
Nghe xong, cậu chỉ nói: "Ý ông là, chỉ cần tôi cũng có một con chó lớn thì có thể trở thành người đứng đầu tổ chức của các người phải không?"
Địch Nhạc nghe vậy, lại nhếch một bên khóe miệng.
Anh ta co một chân lên, một tay đặt lên trên, với tư thế như một ông chủ nói với Từ Thanh Nhiên: "Này thượng tá, không phải con chó lớn nào cũng được đâu."
"Phải là chó sói đặc biệt của Bắc Thành chúng tôi mới được."
Nói xong, anh ta giơ tay chỉ một vòng xung quanh: "Đấy, chính là loài này. Nếu cậu có bản lĩnh, tìm được một con trong số những con chó hoang ở đây sẵn sàng kết nối chủ tớ với cậu cũng được."
Từ Thanh Nhiên mỉm cười nhẹ: "Chủ yếu là tôi đã có một con chó rồi, không có ý định tìm thú cưng mới."
"Hay là tôi cho nó ra đây để các người xem xem con chó của tôi có đủ tư cách để được các người công nhận không nhé."
Nói xong, Từ Thanh Nhiên đặt ngón tay lên miệng và huýt một tiếng sáo.
Trong khu rừng gần đó dường như có dã thú chạy qua, truyền đến một tiếng động không nhỏ.
Không lâu sau, người ta thấy một bóng trắng phóng ra từ bụi rậm, nhảy một cái đã đến bên cạnh Từ Thanh Nhiên.
Bộ lông của nó trắng như tuyết, mềm mại và xù xì, dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng bạc lấp lánh.
Đặc biệt là đôi mắt thú màu băng đặc trưng, lạnh lùng và trong trẻo giống hệt như nữ hoàng cao quý và thanh lịch trong bầy chó.
Khi mọi người đang nín thở vì sự xuất hiện của nó, con vật vốn không thích gần gũi con người này lại cọ xát vào chân Từ Thanh Nhiên, chiếc đuôi dài vẫy vẫy vuốt nhẹ lên cánh tay cậu.
Như một loại xác nhận nào đó.
Sau khi con chó trắng xuất hiện, vẻ mặt đắc ý của Địch Nhạc lập tức thay đổi.
Biến thành — Sao có thể chứ?!
Đây không phải là... Bạch Vương của núi Thiên Quang sao?!
Con chó mà Từ Thanh Nhiên nói đã kết giao hóa ra chính là Bạch Vương!
Chỉ cần là cư dân Bắc Thành, đặc biệt là thành viên của đội vệ sĩ chó sói, không ai là không biết nó.
Họ từng thảo luận liệu Bạch Vương có còn chờ đợi sự xuất hiện của một mối ràng buộc mà nó công nhận không. Nếu có thì đó phải là người tài giỏi đến mức nào chứ!
Những con chó sói ở Bắc Thành có trí thông minh cực cao, nhận thức tâm linh đặc biệt nhạy bén.
Theo truyền thuyết cổ xưa, những con sói càng mạnh thì càng thông minh, do đó chúng càng khó tính trong việc lựa chọn chủ nhân. Bởi vì đối với chúng mà nói, chủ nhân không phải là điều bắt buộc, nếu không tìm được người phù hợp, chúng thà không dính líu đến khói lửa nhân gian, cũng không vì mới lạ và trải nghiệm mà tùy tiện kết hợp.
Mà Bạch Vương lại là vua chó đặc biệt và nổi tiếng nhất ở Bắc Thành hiện nay.
Lúc đó, mọi người đều nói, người mà nó chọn nhất định phải là người xuất chúng. So với nhãn quang của con người, họ tin tưởng hơn vào lựa chọn của con sói vương khó tính này.
Địch Nhạc nhìn đến ngẩn người.
Từ Thanh Nhiên lại cong môi hỏi ông ta: "Thế nào? Con chó của tôi đủ tiêu chuẩn chứ?"
Địch Nhạc: "..."
Quá là đủ luôn ấy chứ.
Ở Bắc thành, những người kết giao với sói hoang vốn đã có địa vị nhất định.
Nếu kết giao với Bạch Vương như vậy —— không cần nghi ngờ, cho dù không muốn, họ cũng phải công nhận Từ Thanh Nhiên là thủ lĩnh mới của tổ chức.
Trong số những người có mặt, có lẽ chỉ có Trần Bân - người chỉ thuần túy xem cho vui - là vui nhất.
Anh ta cảm thấy như đang xem một vở kịch hay, xem đến nỗi sảng khoái.
Anh ta đã nói mà, sao Từ Thượng tá đến Bắc Thành mà không mang theo bảo bối thông quan tốt như con chó trắng này được chứ.
Hóa ra Bạch Vương thực ra vẫn luôn âm thầm theo sau, chỉ có điều có thể vì yêu cầu của Từ Thanh Nhiên nên dù cho cậu gặp rắc rối cũng không xuất hiện ngay lập tức. Nếu không, ngay từ khu 22 của Bắc Thành, Từ Thanh Nhiên hoàn toàn có thể lợi dụng thân phận cao quý của Bạch Vương ở Bắc Thành để vượt qua mọi chướng ngại vật rồi.
Nghĩ kỹ, lý do Từ Thanh Nhiên không làm như vậy, không ngoài những điều sau.
Thói quen thích đi theo lối địa ngục khi vượt qua các cửa ải và muốn dựa vào nắm đấm và khả năng của mình để khiến người dân Bắc Thành phục tùng, rồi cuối cùng cho họ một cú tát trời giáng.
Thực tế, Từ Thanh Nhiên đúng là nghĩ như vậy.
Sau nhiều ngày, cậu ta đã biết rõ tầm quan trọng của Chó Trắng đối với Bắc Thành.
Nhưng sự thông hành mà nó mang lại cuối cùng cũng chỉ là sự công nhận bề ngoài, được thêm vào người cậu chỉ là vinh quang mà Chó Trắng đã từng gây dựng.
Điều Từ Thanh Nhiên muốn là sau này khi người Bắc Thành nhắc đến cậu, họ nói "vị thượng tá mang theo Bạch Vương", chứ không phải "người thanh niên được Bạch Vương công nhận".
Dù sao so với những tình huống nguy hiểm trong kiếp trước, những chuyện vặt vãnh này chẳng đáng kể gì, tại sao không tận hưởng. Hơn nữa, chó trắng của cậu tính cách khá thận trọng, nhiều lúc đi cùng cậu ra ngoài đều thích trốn ở chỗ tối chạy theo xe của cậu nên là suốt dọc đường cậu không cố ý để nó ra ngoài.
Cho nên người dân Bắc Thành bị Từ Thanh Nhiên đánh cho tơi tả, chỉ có thể công nhận.
Kể từ đó, người đứng đầu đội vệ sĩ chó sói Bắc Thành chính thức tuyên bố thay người.
Từ Thanh Nhiên được mời nghỉ ngơi vài ngày tại đại bản doanh của họ, gần như đã chữa lành những vết thương ngoài da, biển tinh thần cũng hồi phục được bảy tám phần. Mọi người lại một phen kinh ngạc, rồi phát hiện ra thân phận của cậu là người thuộc loại D hiếm gặp.
Lại càng bối rối hơn.
Loại D là như vậy sao? Tại sao lại không giống như lời đồn?
Chẳng phải nói loại D vì quá dịu dàng nên không giỏi đánh nhau sao, đằng này ra tay ác độc đến mức nói cậu ta là loại E cực đoan còn đáng tin hơn!
Từ Thanh Nhiên nghỉ ngơi xong, kéo Địch Nhạc tiếp tục đi dạo Bắc Thành.
Tại sao lại để Địch Nhạc đi cùng?
Dù sao cũng là người bản địa, lại là nhân vật đại diện cũ của tổ chức, người dân hẳn sẽ quen thuộc với ông ta hơn, giải thích mọi chuyện cũng thuận tiện hơn. Còn về phần quân bộ, cậu không định tốn quá nhiều thời gian để chu toàn với Trần Kiến Quang, giờ đây hơn nửa Bắc Thành đều phải quy thuận cậu, dù quân vệ Bắc Thành do Trần Kiến Quang đứng đầu có phản kháng cũng vô ích.
Hiện giờ người dân Bắc Thành không còn giúp đỡ họ nữa, cậu chỉ cần động động ngón tay là có thể điều động nhân sự từ ba thành phố khác đến — có lẽ quân vệ Bắc Thành vẫn chưa nhận ra, vệ binh của các khu vực thành phố khác ở Nam Châu Thượng giờ đây đã có những vũ khí quân sự tiên tiến nhất, không còn giống ngày xưa nữa.
Nói nghiêm túc, hiện tại Từ Thanh Nhiên muốn dùng sức mạnh để chiếm lĩnh quân bộ Bắc Thành thực sự là dễ như trở bàn tay.
Chỉ là cậu không muốn mà thôi.
Ngoài việc lãng phí nguồn nhân lực ra, chủ yếu còn có sự cân nhắc đối với cư dân Nam Châu.
Quân vệ của Nam Châu, phần lớn đều do cư dân địa phương tạo thành. Yêu cầu họ tấn công Bắc Thành vốn cùng là một lục châu, trong lòng có lẽ khi đó sẽ có chút phản kháng, ngay cả khi tấn công thành công, về sau cũng có thể xảy ra chuyện.
Cậu cho rằng Bắc Thành trong thời gian này cũng đã bị mài giũa gần đủ rồi.
Dù sao cũng là chuyện có thể chiếm lĩnh được, so với việc tốn công sức tiêu hao, chi bằng để họ tự nguyện đầu hàng.
Như vậy thậm chí còn thích hơn.
·
Trần Kiến Quang và Mao Phó quan đã chờ ở doanh trại tổng bộ Bắc Thành mấy ngày.
Mao Phó quan nói, với tính cách của Từ Thanh Nhiên, chắc chắn sẽ không lấy tài sản quân đội để giao dịch với Bắc Thành.
Từ Thanh Nhiên nhiều nhất chỉ một mình đến đây, trước tiên sẽ xác nhận lần cuối với quân vệ Bắc Thành của họ xem có muốn thả người không. Trần Kiến Quang đã không có mặt mũi để mở miệng, vậy thì giả vờ trong cuộc đàm phán bị thuyết phục bằng lý lẽ và tình cảm, cộng thêm sự ép buộc và dụ dỗ, miễn cưỡng đồng ý cho Từ Thanh Nhiên cơ hội hợp tác.
Nếu đến bước này mà vẫn không hạ được mặt mũi thì cứ kéo dài thêm.
Kéo dài không ngoài việc Từ Thanh Nhiên bắt đầu dùng nắm đấm để nói chuyện, cuối cùng đánh cho quân vệ Bắc Thành của họ phục xong thành công cứu người đi.
Bước này khá mạo hiểm.
Đầu tiên phải bị đánh, thứ hai là sự hợp tác tạo ra theo cách này sẽ không vui vẻ như tưởng tượng, vì vậy Mao Phó quan đề nghị Trần Kiến Quang tốt nhất là thuận nước đẩy thuyền, đặt bậc thang cho phải, trực tiếp bước xuống là xong.
Trần Kiến Quang do dự, nói đợi Từ Thanh Nhiên đến rồi xem sao.
Kết quả chờ đợi này, đã chờ nhiều ngày. Chờ đến khi họ gần như hết kiên nhẫn vẫn không thấy Từ Thanh Nhiên đến.
Trần Kiến Quang còn hỏi Mao Phó quan : "... Cậu làm phó quan cho người ta kiểu gì vậy? Không lẽ cậu ta không có chút tình cảm nào với cậu, không định đến cứu người nữa sao?"
Mao Phó quan im lặng.
Có nghĩa là những chuyện như vậy xảy ra với Từ Thanh Nhiên cũng không phải là không thể.
Dù sao thì cậu vẫn luôn cảm thấy vị thượng tá mới của họ là một người vừa điên rồ vừa lạnh lùng và vô tình.
Mao Phó quan nói nhẹ nhàng: "Vì vậy ngay từ đầu tôi đã nhắc nhở anh rồi, các anh đã coi trọng chức phó quan nhỏ bé của tôi quá mức, bắt tôi đến đây thực sự là một quyết định ngu ngốc."
Trong lúc đang sầu đời, Trần Kiến Quang và những người khác cuối cùng cũng có tin tức về Từ Thanh Nhiên.
Nghe nói Từ Thanh Nhiên đã đến Bắc Thành.
Hơn nữa cậu còn xông thẳng qua trạm kiểm soát của Khu 22, cổng thành đến giờ vẫn chưa sửa xong.
Lại nghe nói Từ Thanh Nhiên đã đến khu vực thành phố của tổng doanh họ.
Tuy nhiên, có vẻ như cậu không có ý định đến khu doanh trại của họ mà đang đi tuần và dạo chơi với cư dân của tổ chức Hộ vệ Chó sói Bắc Thành.
Trần Kiến Quang ngớ người: "Sao cậu ấy lại trà trộn với những tổ chức dân sự đó? Không bị đuổi đi sao?"
Người Bắc Thành ghét người ngoài biết bao!
Người lính nhỏ đến báo cáo gãi đầu: "Nghe nói thượng tá mới của chúng ta một mình giết xuyên qua tổng doanh của tổ chức họ, lại có Bạch Vương - con thú gắn kết được họ tôn trọng và công nhận nhất làm vật nuôi, cậu... cậu ấy bây giờ đã trở thành lãnh đạo của toàn dân Bắc Thành rồi."
Trần Kiến Quang: "...?"
Hả?
Mao Phó quan: "..."
Đúng là Từ Thanh Nhiên chết tiệt.
Mấy ngày không gặp, cậu ta đã vượt qua quân đội Bắc Thành, trực tiếp chiếm được lòng dân Bắc Thành ư??
Hắn biết Bạch Vương rất quan trọng đối với cư dân Bắc Thành, nhưng không ngờ địa vị cao quý đến mức này. Phải nói là Từ Thanh Nhiên cũng thật may mắn, lại đúng lúc gặp phải ngày tổ chức Hộ vệ Chó Sói này bầu chọn người đứng đầu hàng năm, sớm một ngày muộn một ngày đều không thể chiếm được lợi thế này.
Trần Kiến Quang không nhịn được hỏi: "Các anh không có ai nhắc nhở cậu ấy là Bắc Thành chúng ta vẫn còn quân đội đang chờ cậu ấy thu phục sao?"
Người lính nhỏ ngập ngừng, muốn khóc: "Có nhắc chứ."
"Nhưng vị thượng tá này không đi theo lối mòn, nói rằng đội quân vệ Bắc Thành chúng ta những năm qua làm việc khá tốt, không có chỗ nào cần cậu ấy can thiệp, để chúng ta làm gì tùy thích, miễn là có thể bảo vệ tốt Bắc Thành là được."
"Cậu ấy rất hài lòng, không có yêu cầu gì với chúng ta."
Trần Kiến Quang: "..."
Nhưng bây giờ họ có yêu cầu mà!!
Cùng tối hôm đó truyền đến tin tức về việc tảng đá lớn trên núi Thiên Quang ở Khu 18 đã nổ tung.
Nghe nói có nhân viên quân vệ đang sửa chữa gần đó, vì tò mò nên lén dùng vũ khí tinh thần tấn công vào vỏ ngoài của tảng đá lớn muốn xem có phản ứng gì không. Kết quả là tảng đá lớn cảm nhận được lực tấn công từ bên ngoài nên nứt ra từ bên trong, cuối cùng nổ tung.
Nổ tung thì thôi, còn đánh thức sinh vật bên trong.
Rất không may, đó chính là kẻ thù lớn nhất mà họ đang phải đối mặt - Quỷ.
Bên trong ngoài Quỷ cấp thấp loại II thường gặp, còn có Quỷ cấp trung loại III có thể che chắn tín hiệu của máy móc và thiết bị dò tìm.
Loại III có màu xám trắng, thân hình không lớn, là loại Quỷ Dữ duy nhất đã biết là cá thể độc lập không ghép nối. Chúng có cánh, có thể chiến đấu trên không, sóng tạo ra khi vỗ cánh với tốc độ cao có thể nhiễu loạn tín hiệu của con người.
Đó chính là lý do tại sao ban đầu người Bắc Thành không thể dò tìm ra liệu bên trong vỏ tảng đá lớn có tồn tại sinh mệnh không.
Quan trọng nhất là bên trong tảng đá lớn này còn có một con Quỷ cấp cao loại X!
Thân hình gần bằng một tảng đá lớn! Là chuyện chỉ cần nghĩ đến đã khiến người ta cảm thấy ngạt thở!
Cùng lúc đó, thông tin mẫu đá mà đội nghiên cứu khoa học thu thập được cũng có kết quả.
Hóa ra đó không phải là đá mà là chất nhầy và tơ kết hợp lại từ một loài côn trùng ngoài hành tinh từng tấn công Đế quốc Kayan. Nó cứng như thép, không bị khí quyển bào mòn và có thể làm chất cách điện.
Loài côn trùng này hiện tại không thể tấn công Đế quốc nữa là do chúng sợ thiết bị phát sóng siêu âm của Đế quốc Kian.
Quỷ không sợ thứ đó nhưng lại sợ nguồn điện của Đế quốc. Để có thể xâm nhập, đám quỷ thậm chí còn hợp tác với loài côn trùng bị Đế quốc trục xuất, lợi dụng thứ này để khóa mục tiêu các nhà máy điện tại khu vực chúng hạ cánh, phá hủy chúng và nhân cơ hội đó tấn công.
Nghe tin này, Trần Kiến Quang không còn tâm trí nào để tính toán những mưu kế muốn lấy quân trang từ Từ Thanh Nhiên nữa. Anh ta liên lạc ngay với phân đội của khu 18, sau khi sắp xếp sơ bộ, lập tức lên máy bay chiến đấu với tốc độ nhanh nhất đến khu 18.
Một số khu vực ở khu 18 do nhà máy điện bị hỏng mà đã mất điện.
Nếu đám quỷ tấn công vào lúc này, cư dân ở đó sẽ phải đối mặt với thảm họa nghiêm trọng. Trần Kiến Quang chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình, cũng không còn tâm trạng để mà châm chọc sao mà những chuyện xui xẻo lại cứ đổ lên đầu Bắc thành vào lúc này.
Nhưng khi anh ta vội vã đến nơi, các thị trấn gần chân núi không hề có cảnh tượng hỗn loạn như anh ta tưởng tượng.
Thậm chí cư dân ở đó, dưới sự giúp đỡ của quân đội và các tổ chức dân sự tự phát đã được sơ tán an toàn. Những nơi bị mất điện lúc này đều là thành phố không người, cho dù có bị quỷ tấn công thì cũng sẽ không có thương vong về người.
Người chỉ huy đội quân vệ quốc chịu trách nhiệm chính ở khu 18 chạy đến gặp anh ta.
Anh ta chạy đến, thậm chí còn mang theo một chút vui mừng.
Trần Kiến Quang nhìn đội quân vệ xung quanh đang làm việc có trật tự, ấp úng hỏi: "... Chuyện gì vậy?"
Người chỉ huy mắt sáng lên nói: "Này? Không phải trung tá tìm người đến ứng cứu sao?"
"Chúng tôi nghe nói vị thượng tá mới ở Nam Châu đã thu phục Bạch Vương của núi Thiên Quang, còn trở thành thủ lĩnh của cư dân Bắc thành. Chúng tôi tưởng rằng anh cũng đã chấp nhận vị thượng tá này và hợp tác với cậu ấy nên đã để cậu ấy đến trước để sắp xếp mọi thứ?"
Trần Kiến Quang không dám tin vào tai mình: "Anh nói, thượng tá đã đến rồi sao?"
"Đúng vậy." Người chỉ huy gật đầu, "Còn dẫn theo một đội người lên núi Thiên Quang, họ đã ở đó một tiếng rồi."
Quỷ loại X có cấp bậc cao hơn cả loại I, nhưng mức độ khó khăn khi dò tìm Nguyên Tinh nói một cách nghiêm túc thì gần như nhau.
Ưu điểm của loại I là Nguyên Tinh trên người chúng có thể di chuyển liên tục, điều này đòi hỏi người tìm kiếm phải nắm vững tinh nguyên rất tốt. Còn loại X thì về cơ bản giống với loại II cấp thấp, chúng không thuộc dạng kết hợp lỏng lẻo như loại I mà sau khi hợp nhất thì sẽ dính chặt vào nhau như keo, tạo thành một hình thái cố định.
Vì vậy Nguyên Tinh trên cơ thể chúng không di chuyển, chỉ là cực kỳ cực kỳ nhỏ mà thôi.
Chắc chắn không thể giải quyết loại X ngay lập tức.
Nhưng Từ Thanh Nhiên Từ Thanh Nhiên có thể dẫn dắt những người khác để giải quyết các loại nhỏ trước.
Núi Thiên Quang vẫn là lãnh địa của Chó Trắng, một tiếng hú như sói của nó, toàn bộ bầy chó trên núi đều xuất kích, giao chiến với những con quỷ cấp thấp có hình dạng rất giống chúng.
Thông tin Nguyên Tinh mà Từ Thanh Nhiên chia sẻ vẫn rõ ràng đến mức khiến người ta phải khâm phục.
Cho dù là quân vệ Bắc Thành hay đội bảo vệ của các tổ chức dân sự, tất cả đều phục phục trước kỹ năng chiến đấu điêu luyện và khả năng dò tìm tinh thần của cậu.
Thấy vị thượng tá mới đến có thể áp chế phần lớn những con quỷ khiến họ đau đầu, những cư dân Bắc thành vốn dĩ còn có ý kiến về việc đột ngột trở thành cấp dưới của họ giờ đây đã hoàn toàn không còn lời phàn nàn nào nữa.
Họ đã đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được một vị thượng tá có năng lực!
Nhân tài quý hiếm như vậy, họ phải ngu ngốc lắm mới muốn đuổi đi chứ?!
Cuộc chiến giằng co trên núi mãi đến khi trời sáng mới miễn cưỡng kết thúc.
Loại X khi vào trạng thái ngủ đông sẽ không trở nên khô héo mà chỉ giữ nguyên hình dạng ban đầu, chín cái đuôi cắm chặt vào đất như những chiếc đinh, cố định lãnh thổ mà nó chiếm giữ. Nếu lúc này có ai đó cố gắng di chuyển hoặc tấn công, cơ thể phòng thủ của nó sẽ tự động phản kích.
Là một mục tiêu rất khó xử lý.
Đêm nay, nhóm tinh nhuệ do Từ Thanh Nhiên dẫn đầu phụ trách giằng co với loại X.
Đặc biệt là cậu, vị thượng tá vô cùng dũng mãnh, dường như không biết chữ "chết" viết như thế nào. Có lẽ là lần đầu tiên đối đầu với loại X, không biết gì về nó nên cả đêm cậu đều thử và sai, bị đâm khá nhiều nhát, cuối cùng lưng còn bị đâm thủng một lỗ.
Từ Thanh Nhiên không hề than phiền một tiếng.
Cậu vẫn bình tĩnh sắp xếp công việc hậu cần, thúc giục người dân Bắc thành khẩn trương sửa chữa trạm điện gần đó, ít nhất trước khi trời tối phải dựng lên lớp bảo vệ đầu tiên trên đỉnh núi.
Mục tiêu hàng đầu là ngăn chặn loại X xuống núi.
Nghe nói loại X còn có thể làm mẹ để sinh ra ngẫu nhiên những con quỷ cấp thấp hơn nó, cho dù có sinh ra thì cũng phải khóa chúng lại trên núi hết. Nếu không một khi phạm vi mở rộng, sẽ càng khó xử lý hơn.
Từ Thanh Nhiên dặn dò xong xuôi, định giao việc này cho quân vệ Bắc thành tự xử lý.
Vừa chuẩn bị xuống núi đã thấy một người đàn ông khá vạm vỡ với vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt cậu. Đối phương mặc quân phục, không giống binh lính thường, cậu chỉ nhìn vài cái đã đoán được.
Thấy vẻ mặt đối phương nghiêm trọng như vậy, Từ Thanh Nhiên đang suy nghĩ xem anh ta có phải định đến hỏi tội cậu, trách cậu tự ý điều động quân vệ Bắc Thành không.
Kết quả lại thấy anh ta đột nhiên giơ tay lên, vô cùng trịnh trọng chào cậu, giọng trầm trầm: "Chào Từ Thượng tá, tôi là thống lĩnh đội quân vệ Bắc Thành, Trần Kiến Quang."
Từ Thanh Nhiên khẽ nhướng mày.
Đôi mắt Trần Kiến Quang hơi đỏ lên, không biết là xấu hổ hay vì cuối cùng cũng chịu hạ bỏ sự kiên trì mà anh gánh vác trên vai quá lâu nên bộc lộ ra sự xúc động.
Ánh mắt nhạt nhòa lướt qua nhẹ nhàng trên mặt Trần Kiến Quang.
Hồi lâu sau, Từ Thanh Nhiên mới cong mắt lên: "Xin chào trung tá Trần."
Cư dân và quân vệ Bắc Thành cuối cùng cũng quy phục Từ Thanh Nhiên.
Đương nhiên, họ cũng được hưởng những phúc lợi của các thành khác, quân lương đầy đủ, mức sống của người dân cũng được chăm sóc. Công việc bảo trì núi Thiên Quang khá suôn sẻ, việc phong tỏa tinh thể nguồn loại X cần một chút thời gian, vì vậy chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian với nó.
Còn về việc dọn dẹp các khu vực bị thiên tai khác, với thiết bị mới, tốc độ dọn dẹp tăng lên nhanh chóng.
Một thời gian trước, tình hình mạng lưới của toàn bộ Nam Châu cuối cùng cũng được thống nhất ở một mức độ nhất định.
Vì vậy mọi người cũng bắt đầu lên mạng, tiếp xúc với thế giới bên ngoài Nam Châu, cũng có sự tiếp xúc với người dân của các hệ thống sao khác.
Mặc dù những thứ mới mẻ đó vẫn còn quá xa lạ với họ, việc sử dụng chúng cũng lúng túng, ban đầu không có nhiều người xuất hiện.
Cho đến khi họ dần quen thuộc, còn mò được đến diễn đàn Tinh Nhai mới có những chuyện trước đó. Bây giờ ở Nam Châu, người thích Từ Thanh Nhiên nhất chính là dân Bắc Thành, với thân phận thượng tá vừa có thực lực vừa có ngoại hình, lại có hào quang thu phục được Bạch Vương, đối với Nam Châu của họ còn rất tận tụy, đúng là nhân vật lãnh đạo trong mơ của họ.
Bài đăng chưa được bao lâu đã nổi như cồn.
【Ai hiểu hông! i-điên (fan của bé điên) thực sự ghen tị chết đi được với cư dân Nam Châu rồi!】
【Tôi biết ngay bé điên đi đến đâu cũng sẽ tỏa sáng, cảm giác nhìn thấy con cái nhà mình xuất sắc lớn lên là sao vậy?】
【Mẹ ơi! Tin tức quân sự mới nhất các bạn xem chưa? Từ đại thiếu lại lên trang nhất rồi!】
Bài đăng thảo luận vừa mới chất chồng như lửa cháy, một số cư dân mạng theo dõi tin tức đã bắt kịp tin tức mới nhất trên nền tảng xã hội.
Thiên Long Thái Nguyệt Tinh, Nam Châu Bắc Thành tiêu diệt hoàn hảo quỷ loại X!
Sau vài tháng chiến đấu, quân đội Bắc Thành cuối cùng cũng giết được con Quỷ loại X rơi xuống núi Thiên Quang Bắc Thành dưới sự chỉ huy của Từ Thanh Nhiên. Nhưng điều khiến cư dân mạng ngạc nhiên hơn là quân đoàn Ngân Long bây giờ lại bắt đầu đưa tin về khu vực Hệ Thiên Long rồi!
Lần cuối cùng nhắc đến còn là chuyện Ngân Long Thành cũ ở Ngân Tinh hoàn toàn thất thủ.
Ngoài ra, những chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Thiên Long, nơi nào bị ngoại tộc xâm lược, v.v. đều không được đưa tin.
Cư dân mạng tiện thể thảo luận trong bài đăng nóng.
Trong sự hỗn loạn, người đăng bài lặng lẽ chen vào một câu.
【Chủ thớt: ... Hả? Các bạn mới biết à? Điều này đã xảy ra hai ngày trước rồi, tin tức của các bạn ở các hệ thống sao phát triển cũng chậm như vậy sao?】
【...】
【Chết tiệt, không ngờ có ngày bị người ở khu nghèo như Thiên Long chế giễu.】
【Tôi... bạn... Ngân Long các bạn có thể làm cho tin tức chậm hơn một chút nữa không vậy!】
【Tin nóng tin nóng! Đại thiếu gia livestream rồi! Cuối cùng cậu ấy cũng livestream rồi!!!】
Tin tức đã lâu không xuất hiện, cư dân mạng ùa đi như ong vỡ tổ.
Phòng live còn chưa thiết lập hoàn chỉnh, số lượng người xem đã tăng lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã vượt qua trăm triệu.
【Aaaaa đại thiếu gia lâu quá không gặp!!】
【Bé điên cuối cùng cũng phát sóng rồi! Mã QR đâu! Mau treo lên!】
【Đại thiếu gia có phải sẽ giống như thượng tướng, báo cáo với chúng tôi tình hình mới nhất của Nam Châu không?】
Sau một hồi ồn ào, cuối cùng camera cũng được bật lên.
Thế nhưng, hình ảnh trên màn hình lại khác xa so với vẻ trang trọng nghiêm túc mà cư dân mạng tưởng tượng.
Từ Thanh Nhiên mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, phông nền phía sau trông giống như một khu vườn nhỏ tĩnh lặng, bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc đồ giản dị đang ngồi.
Cư dân mạng lúc đó chưa kịp phản ứng, bình luận hiếm hoi khi yên lặng.
Từ Thanh Nhiên cười nhẹ với camera, chào hỏi.
Giây tiếp theo, lấy ra nửa tá mật ong từ dưới bàn, giới thiệu một cách chuyên nghiệp: "Mật ong rừng nguyên chất 100% từ Bắc thành, Nam châu, thu hoạch thủ công, không pha trộn, hương vị ngọt ngào thanh mát, tốt cho dạ dày, bồi bổ sức khỏe, giả một bồi mười, không lừa dối trẻ con người già."
"Nhân dịp Tết Trung thu, mua 5 tặng 1 khi đặt hàng ngay bây giờ."
"Miễn phí vận chuyển trong thời gian giới hạn, nhanh tay lên."
Cư dân mạng: "..."
?
•••••••
Lời tác giả:
Cư dân mạng: Từ Thanh Nhiên, cậu...
#Hahahaha#
==========
Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]