“Tại sao chỉ cần là đàn ông trưởng thành đẹp trai thì đều gây khó dễcho chị mày vậy hả!”. Hết giờ làm, trên đường về ký túc xá, tôi chịukhông nổi nữa gọi điện thoại cho Khương Duệ mà rên rỉ.
Khương Duệ vừa gõ máy tính vừa trả lời qua loa cho có lệ: “Hầy vậykhông phải quá tốt sao? Nếu có người đẹp gây phiền hà cho em, em mừngcòn chẳng kịp nè.”
“… Khương Duệ!” .
“Chị không hỏi qua anh ta thì làm sao mà biết được?”
“Đương nhiên sẽ hỏi rồi, mà em nghĩ là anh ta sẽ phối hợp mà trả lời chị sao?”
“Ấy, chị cũng không nên đánh đồng như vậy mà. Anh ta là bên trụ sởchính Thịnh Viễn điều đến, biết việc chị ở đây cũng không có gì lạ. Chỉlà thái độ của anh ta thì. . . Chị nè, người ta là bác sĩ ngoại khoa,vừa vào Thịnh Viễn đã làm luôn quản lý, chị không nghĩ việc đó có mờ ámsao?”
“Có nghĩ tới rồi.” .
Tôi tất nhiên từng nghĩ đến, nhưng mà cũng chẳng liên quan đến bản thân nhiều, nên lại để mấy suy nghĩ đó sang một bên.
Khương Duệ tiếp tục nói: “Nghe nói nội bộ Thịnh Viễn mấy năm gần đâyđấu đá vô cùng khốc liệt. Mấy người kỳ cựu đều chuẩn bị sẵn người kếnghiệp rồi, đều là con cháu họ. Quản lý của chị không rõ là ai, nhưngkhẳng định là đã từng là nhân vật trung tâm, bây giờ bị đẩy ra vòngngoài. Dượng cùng với người đó ở Thịnh Viễn, anh ta chắc là con trưởng,không nhầm đâu. Cho nên em nghĩ lại, thấy chị giống như cá gặp nạn trong ao vậy.”
Tôi nhíu nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro/1266811/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.