Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đứng ngay cửa công ty để đón xe. Chủ yếulà Ân Khiết và Vũ Hoa vẫy xe, tôi ngồi ở bồn hoa bên cạnh mà ngủ bù. Còn đang lim dim, hình như nghe được giọng nói ngạc nhiên vui mừng của ÂnKhiết: “Phó tổng Lâm, anh cũng đi Thượng Hải à!” .
Anh ta sao lại ở chỗ này? .
Tôi ngạc nhiên, lập tức nhìn lên, nhưng mà chậm rồi.
Tôi đã nghe ra giọng nói mang theo thái độ hòa nhã làm người ta yêu thích của Lâm Tự Sâm: “Ừm, tôi có thể đưa các cô cùng đi.”
Tôi lập tức nháy mắt ra hiệu với Ân Khiết để bảo từ chối, nhưng mà Ân Khiết đã không nhìn thấy thì thôi, lại còn lôi lôi kéo kéo tôi, mangtôi nhét vào vị trí ghế phụ. “Cám ơn phó tổng Lâm! Hi Quang bà ngồi đằng trước đi!”
Cô ấy nói lớn một câu, sau đó nhanh chóng hạ giọng nói với tôi: “Cơhội tốt đó. Bà tranh thủ tạo quan hệ tốt đẹp với phó tổng Lâm đi. Dù sao bây giờ không phải đang đi làm, người ta cũng thoải mái hơn.”
Cô ấy kéo theo Vũ Hoa dùng tốc độ siêu nhanh ngồi vào ghế sau, chẳng cho tôi từ chối, “kịch” một tiếng đóng cửa lại luôn.
Tôi chỉ có thể ngồi ở đằng trước.
Trong không gian nhỏ hẹp, ngồi bên cạnh một người tạo cảm giác mạnhmẽ không thể làm lơ, tôi thật sự không hiểu sao anh ta lại đồng ý làmtài xế cho chúng tôi. Lúc với tay kéo thắng xe, anh ta suýt chút là chạm vào quần áo của tôi. Tôi lặng lẽ cởi áo khoác, nép vào một bên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro/1266812/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.