🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong ngày xin nghỉ được nhiên là không được rồi. Tôi tăng ca chuẩnbị thật tốt báo cáo dự toán, sáng sớm hôm sau, đem báo cáo lẫn đơn xinnghỉ đã soạn sẵn để trên bàn làm việc của Lâm Tự Sâm.

Tôi cho rằng đơn xin nghỉ của tôi cũng sẽ giống với những người khác, lặng lẽ được duyệt, nhưng mà tôi chung quy vẫn quá ngây thơ rồi…

Lâm Tự Sâm vừa đến, tôi đã bị anh ta gọi vào văn phòng.

“Vì sao xin nghỉ?” .

“À, cơ thể có chút khó chịu.” .

Lâm Tự Sâm ngẩng đầu lên.

Ánh mắt anh ta rơi vào trên người tôi, xem kỹ từ đầu đến chân: “Đángtiếc thay, tôi từng là bác sĩ, thật sự là không nhìn thấy được em có chỗ nào khó chịu trong người”.

Tôi phản xạ có điều kiện hỏi: “Anh là bác sĩ Trung y [1]?” .

[1] Trung y của người Trung Quốc chính là y học dân tộc – Đông y của Việt Nam mình

Không thì làm sao mà có thể đoán bệnh bằng nhìn, nghe, hỏi, sờ được? [2]

[2] Nhìn, nghe, hỏi, sờ là một trong bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y, gọi là “tứ chẩn”.

Chưa kịp nói hết lời, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, ánh mắt dừng trên người tôi trờ nên lạnh như băng. Tôi giật mình. Anh ta chuyển tầmnhìn, dùng giọng nói kiềm chế nói: “Tôi không duyệt đơn này, em có thểra ngoài.”

Tôi cầm đơn xin nghỉ rầu rĩ ra khỏi phòng làm việc của anh ta. Ân Khiết xấn lại hỏi: “Được duyệt nghỉ rồi hả?”

Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy hỏi: “Bà là bác sĩ Trung y phải không?”

Ân Khiết

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro/1266810/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.