Chương trước
Chương sau
“Cậu có thể đi nói chuyện với anh ta." Tôi cười tủm tỉm nói: "Dù sao tiêu diệt Hắc Thạch, đối với anh ta mà nói cũng có lợi.”

“Đại ca, không có khả năng đó đâu, căn bản không thể thực hiện được.

Sở Việt uống một ly bia, cười khổ nói: "Cậu có thể không hiểu rõ lắm tình thể hiện tại của chúng tôi. Từ

Thanh người ta chính là lão đại của giới hắc đạo Lôi Trạch, xét về địa vị thì ông ta cùng một cấp bậc với Tạ Anh Quan và Trịnh Dĩnh. Không đúng, địa vị chắc phải cao hơn người bọn họ một bậc mới đúng. Dù sao Từ Thanh đã là bá chủ hắc đạo duy nhất của Lôi Trạch rồi, còn Tạ Anh Quan và Trịnh Dĩnh lại chỉ có thể chia đều địa bàn và sinh kế của Tế Dương mà thôi."

“Còn tôi thì sao, chỉ là một tiểu lâu la dưới trướng của Hắc Thạch mà thôi, ngay cả tư cách đối thoại trực tiếp với Từ Thanh cũng không có."

Sở Việt chỉ chỉ mũi mình, tiếp tục nói: "Huống chi... lúc trước khi tranh đoạt địa bàn với Từ Thanh, người xuống tay ác nhất lại chính là tôi, nếu như tôi thật sự đi tìm ông ta để bàn chuyện hợp tác, ông ta cũng sẽ có khả năng trực tiếp chém chết tôi đó."

“Haha, cũng không khoa trương như vậy đâu.'

Tôi nghe vậy liền cười nói: "Từ Thanh sau khi nhìn thấy cậu hẳn là sẽ rất khách sáo.”

“Xì, nói cứ như cậu quen biết Từ Thanh vậy." Sở Việt bĩu môi một cái, "Nói đi cũng phải nói lại, cho dù ông ta không chém chết tôi đi nữa, thì dựa vào cái gì sẽ giúp tôi đây. Đừng quên người ta đến Tế Dương này để cướp địa bàn và sinh kế, cứ để mặc cho tôi và Hắc Thạch đánh một trận sống chết, ông ta chỉ ngồi làm ngư ông đắc lợi không tốt hơn sao?"

Sở Việt vỗ vỗ bả vai của tôi, lại nói: "Lão Trần à, suy nghĩ của cậu quá ngây thơ rồi. Nhưng cũng không thể trách cậu, dù sao cậu còn chưa tốt nghiệp đại học, thời gian ở trường học quá dài, trải qua quá ít chuyện, không hiểu rõ bộ mặt thật sự của xã hội này."

Tôi dở khóc dở cười, hỏi: "Nếu như vậy, vậy cậu định

làm thế nào?"

“Tôi muốn trước hết đem tất cả anh em tin tưởng được thu nạp lại một chổ, sau đó lại âm thầm từng bước lôi kéo những người khác. Nhưng Hắc Thạch hiện tại rõ ràng muốn hãm hại tôi, hắn là sẽ không cho tôi nhiều thời gian như vậy."

Sở Việt trầm ngâm nói, "Cho nên cách tốt nhất hiện tại, là tôi gom các anh em lại và độc lập tách ra thành một băng nhóm riêng, sau đó mới từ từ nghĩ cách trả thù."

Tôi khẽ lắc đầu, không nói gì.

“Tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không manh động đâu." Sở Việt cười hihi và giơ ly rượu lên, nói: "Hôm nay có rượu hôm nay say, nào nào, cạn ly."

Tôi gật đầu, uống một hơi cạn sạch rồi nói: "Giới thiệu một người bạn cho cậu làm quen.

Sở Việt nghe vậy liền sửng sốt, đang muốn nói chuyện, liền nhìn thấy từ ngoài cửa có mười mấy người đang bước vào.

Người cầm đầu chính là Từ Thanh, Dương Trình và Ô Nha đi theo phía sau anh ta, ở phía sau nữa là một đội mặc âu phục màu đen, thân hình ai nấy đều cao lớn và cường tráng.

“Mẹ kiếp!”

Sở Việt khẽ quát lên một tiếng, đột nhiên đứng dậy và

bảo vệ tôi ở phía sau, đồng thời nắm chặt chai rượu đang đặt trên bàn.

“Sao vậy?" Tôi hỏi.

“Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, nhìn thấy người đi đầu bên kia không? Ông ta chính là Từ Thanh!" Sở Việt quay đầu nhìn tôi một cái, thần sắc có vẻ có chút căng thẳng, "Xem ra ông ta đến đây không có ý tốt."

“Hả?" Tôi sửng sốt, vẻ mặt cảm thấy quái lạ.

Lúc này, đám người của Từ Thanh đã nhấc chân bước vào trong nhà, sau khi nhìn trái nhìn phải thì lập tức đi về phía chúng tôi.

Sở Việt thì càng lúc càng căng thẳng, cắn răng nói: Xem ra thật đúng là tới chém tôi rồi! Huynh đệ, đợi tôi đếm ba tiếng, cậu liền trực tiếp chạy ra phía sau, xuyên qua căn phòng kia có một cái cửa nhỏ có thể đi ra ngoài, ngàn vạn lần đừng do dự, biết không?"

“Không phải, cậu nghe tôi nói." Tôi đứng lên, nhẹ giọng nói: "Bọn họ..."

"

“Tôi biết cậu đang muốn nói gì." Sở Việt trực tiếp cắt đứt lời của tôi, trầm giọng nói: "Nhưng lúc này khác biệt hoàn toàn so với những trận ẩu đả của chúng ta thời trung học, thật sự sẽ chết người như chơi đó! Cậu mới tới Tế Dương tìm tôi, tôi không thể liên lụy cậu được, nếu không tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho chính mình được."

Tôi không nói nên lời, nhìn biểu cảm dứt khoát và kiên quyết trên mặt Sở Việt, nhịn không được há miệng thở dốc, nói: "Thật ra...

"

"Tôi hiểu tính cách của cậu, nhưng nếu cậu còn coi tôi là huynh đệ, hãy nghe tôi! Hiểu chưa?"

Sở Việt cũng không quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào đám người Từ Thanh, vô cùng cảnh giác.

Lúc này đám người của Từ Thanh chỉ cách chúng tôi không đến mười mét, Sở Việt nằm chặt chai rượu trong tay, gân xanh trên mu bàn tay cũng bắt đầu lộ ra.

Tôi nhìn cảnh tượng này, nhất thời dở khóc dở cười, không chỉ không rời đi, ngược lại còn bình thản ngồi xuống bàn ăn.

Sở Việt thấy thế lập tức nóng nảy lên, "Tại sao cậu lại không nghe tôi khuyên chứ! Đi mau!”

Tôi tự châm cho mình một điếu thuốc, cười híp mắt nói: "Không đi, tôi ở đây đợi, không đi đâu cả."

Sở Việt càng lúc càng căng thẳng, dừng một chút, sau đó như không thể làm gì hơn liền thở dài một cái, "Thôi quên đi, tôi biết với tính cách của cậu thì nhất định sẽ không chịu bỏ đi. Vậy được, nếu đã như vậy, hai huynh đệ chúng ta lại kề vai chiến đấu với nhau, coi như hồi tưởng lại những kỉ niệm thời trung học.

“Ừm, được." Tôi cười híp mắt gật đầu, bắt chéo chân, lại rót cho mình một ly rượu.

Sở Việt nhịn không được mà nhíu nhíu mày, "Cái tên này... cậu không thấy căng thẳng sao, người anh em! Ngay cả đứng cũng không đứng lên sao?"

“Yên tâm, tôi biết phải xử lý thế nào." Tôi khoát tay, sau đó nhấp một ngụm rượu.

“Cậu có cái rắm gì mà xử lý được." Sở Việt thở hổn hển, "Bọn họ là xã hội đen chân chính đó, không phải mấy tên lưu manh côn đồ chúng ta từng đánh khi còn học trung học đâu, cậu nghiêm túc một chút đi chứ, đại ca, thật sự sẽ xảy ra tai nạn chết người đó!"

Trong nói chuyện, đám người của Từ Thanh đã bước tới trước mặt tôi và Sở Việt.

Sở Việt không kịp nói thêm gì nữa, quay đầu lại nhìn về phía Từ Thanh, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Từ Thanh, tôi biết ông tới đây tìm tôi! Nhưng oan có đầu nợ có chủ,

ông thả huynh đệ tôi rời đi, tôi có thể để ông xử lý như thế nào cũng được! Nếu không, lão tử cho dù liều mạng, cũng sẽ giết chết mấy người bọn ông!"

Trong sân yên tĩnh vô cùng, Từ Thanh mặt không biến sắc, căn bản không đáp lại lời của cậu ta.

Sở Việt cau mày, lạnh giọng nói: "Xem ra Từ lão đại hoàn toàn không cho tôi một chút thể diện nào cả! Nếu đã như vậy..."

Lời còn chưa dứt, Sở Việt đột nhiên nhấc chai rượu trong tay lên, bàn chân đạp mạnh xuống đất, thủ thế muốn xông lên.

Nhưng vào lúc này, lại thấy Từ Thanh cùng mọi người phía sau đột nhiên đồng loạt khom lưng và cúi đầu, cung kính nói: "Thiên thiếu gia!”

Sở Việt lập tức dừng lại, chai rượu vừa vung ra chỉ còn cách đầu Từ Thanh vài cm, cứng đờ giữa không trung. "Hả... Thiên... Thiên thiếu gia?"

Sở Việt vẫn duy trì tư thế cứng ngắc đó, giống như người gỗ chậm rãi quay đầu lại nhìn tôi, lại nhìn về phía đám người của Từ Thanh đang tất cung tất kính kia, vẻ mặt xen lẫn nỗi khiếp sợ và mơ màng.

Tôi cố nén sự xúc động đến mức muốn cưới to của mình, đứng dậy đi đến giữa đám người Sở Việt và Từ Thanh, "Để tôi giới thiệu một chút."

“Hả?" Sở Việt ngây ngốc đứng thẳng người, trừng to hai mắt, tay chân có vẻ luống cuống.

Tôi giơ ngón tay lên chỉ chỉ Từ Thanh, nói với cậu ta: "Vị này là Từ Thanh, cậu đã biết rồi, không cần giới thiệu nhiều."

“Ừ." Sở Việt theo bản năng mà gật đầu.

Tiếp theo tôi lại chỉ chỉ Sở Việt, nói với đám người Từ Thanh: "Sở Việt, huynh đệ của tôi.”

“Chào Sở tiên sinh!"

Mười mấy người Từ Thanh lúc này đang đối mặt với Sở Việt, lần thứ hai đồng loạt khom lưng và cúi đầu.

Sở Việt giống như bị dọa cho sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau vài bước, hai mắt trừng to như bóng đèn, miệng chậm rãi há to, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

“Được rồi, giới thiệu như vậy coi như đã chính thức quen biết." Tôi cười tủm tỉm nói, "Tất cả mọi người đều là người một nhà, dĩ vãng có cái gì hiểu lầm thì cứ để nó trôi qua đi, cũng không cần nhắc lại."

“Đương nhiên rồi, Sở tiên sinh nếu là huynh đệ của Thiên thiếu gia, vậy còn cái gì phải nhắc lại nữa.

Từ Thanh nhếch miệng lộ ra một nụ cười, chủ động vươn tay về phía Sở Việt, hiền lành nói: "Trước đây có thể có chút đắc tội, xin Sở tiên sinh thứ lỗi."

"Hả? Ừ ừ." Sở Việt trừng to mắt, như chưa định thần lại được, theo bản năng đưa tay ra bắt tay với Từ Thanh, lắp

bắp nói: “Không dám, không dám."

“Đừng đứng đó nữa, chúng ta ngồi xuống đi." Tôi gọi mọi người ngồi xuống.

Mười mấy thuộc hạ ngồi ở những bàn khác, bên cạnh bàn của tôi lúc này chỉ có tôi cùng Sở Việt, Từ Thanh, Ô Nha và Dương Trình, tổng cộng năm người.

Trên bàn chỉ còn lại canh thừa thịt nguội, nguyên vật liệu để nấu mười bàn thức ăn của ông chủ cũng vừa hết, lúc này Từ Thanh liền sai thuộc hạ của mình đi ra bên ngoài mua đồ ăn và rượu về, tiện thể còn mang theo vài thùng bia nữa.

Từ Thanh chủ động nâng ly rượu lên, nhiệt tình nói với Sở Việt: "Nào, Sở tiên sinh, tôi kính ngài một ly."

"

Cho đến lúc này Sở Việt vẫn ở trong trạng thái mơ màng, liền giật mình một cái mới vội vàng bưng ly rượu lên

cụng với Từ Thanh một cái, thiếu chút nữa đã ném luôn ly rượu ra ngoài.

Vẻ mặt của tôi thì hết sức bình tĩnh, cố lắm mới không cười thành tiếng.

Một chén rượu xuống bụng, Sở Việt mơ màng trừng mắt nhìn tôi, rốt cuộc cũng không nhịn được, tiến đến trước mặt tôi và thấp giọng hỏi: "Lão Trần, sao bọn họ lại gọi cậu là Thiên thiếu gia vậy?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.