“Có thể bởi vì bọn họ thích gọi như vậy thì sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Sở Việt, tôi cười trả lời.
Sắc mặt của Sở Việt lập tức suy sụp xuống, tức giận nói: "Tôi không có nói giỡn với cậu, đang nghiêm túc hỏi cậu đó."
“Tôi cũng không biết giải thích với cậu như thế nào nữa." Tôi suy nghĩ một chút, liền nói với Sở Việt: "Cậu cứ coi như tôi và anh Thanh đang hợp tác làm ăn đi."
Sở Việt im lặng không nói gì, bĩu môi nói: "Người ta đường đường là một lão đại hắc đạo, kết quả còn phải tất cung tất kính gọi cậu là Thiên thiếu gia! Hợp tác làm ăn sao? Lời nói này của cậu quỷ mới tin.
“Thiên thiếu gia quá khách sáo rồi, nếu nói đúng ra, hẳn là bây giờ tôi đang đi theo Thiên thiếu gia để kiếm cơm ăn mới đúng." Từ Thanh cười ha hả và đứng lên, lại bưng ly rượu lên mời, "Nào, Sở tiên sinh, tôi kính ngài thêm một ly nữa."
"Được, được." Sở Việt vội vàng bưng ly lên, dường như bị sự nhiệt tình của Từ Thanh làm cho hết sức không tự nhiên.
Tôi cười như không cười nhìn Sở Việt, trêu tức nói:
"Vừa rồi cầm lấy bình rượu chuẩn bị liều mạng thì sao? Giờ sao, sao không liều mạng đi?"
"
Sở Việt há miệng thở dốc, lúng túng không nói thành tiếng.
Tôi tiếp tục cười hihi và nói: "Hay là giờ tôi đi trước, cậu ở lại đây chống đỡ?"
lên.
" Sắc mặt của Sở Việt càng lúc càng đỏ bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3384048/chuong-340.html