Sở Việt trực tiếp lái xe đưa tôi rời khỏi văn phòng, một đường chạy như bay, đại khái hơn nửa tiếng đồng hồ sau đã dừng lại ở ven đường.
Sau khi xuống xe tôi liền liếc nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Chổ này làm gì có cái nhà hàng nào?"
“Do cậu không biết thôi." Sở Việt đắc ý chỉ chỉ về phía con hẻm ven đường, cười hihi nói: "Nhà hàng này nằm sâu ở trong hẻm, không phải lúc nào cũng có thể đặt được bàn đâu, mỗi ngày chỉ tiếp nhận mười bàn khách mà thôi, còn phải có khách quen đặt trước mới được. Sau khi mười bàn được đặt hết, có trả nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng. Bữa ăn hôm nay của chúng ta, nếu không phải tôi và ông chủ có quen biết nhau mà sớm báo cho ông ấy một tiếng, căn bản không thể cướp được bàn ăn cuối cùng này."
“Lợi hại như vậy sao?" Tôi hơi nhíu mày, "Được rồi, vậy thì cứ vào nếm thử đi."
"
Hai người chúng tôi men theo con hẻm nhỏ hẹp đi vào trong, sau khi rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến trước cửa một nhà dân.
Hình dáng căn nhà không khác biệt lắm so với căn nhà của Sở Việt, cũng là cánh cửa sắt loang lổ và bức tường nhà cũ nát, chẳng qua phía trên cửa sắt có treo một
tấm bảng hiệu, mặt trên chỉ có hai chữ. “Khách sạn."
“Cái này con mẹ nó chỉ có hai chữ khách sạn thôi, ngay cả tên riêng cũng không có sao?" Tôi dở khóc dở cười nhìn Sở Việt.
“Đừng quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3384046/chuong-338.html