Tôi trực tiếp xoay người nhảy lên cửa sổ ở cuối hành lang, thò đầu ra ngoài nhìn một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.
Không thể không nói, tòa nhà cũ nát chỉ có bốn tầng này vẫn còn một vài chỗ tốt.
Cách cửa sổ hành lang bên phải không xa chính là
cửa sổ văn phòng của Hắc Thạch, khoảng ước chừng hơn bảy tám mét.
Mà bức tường phía ngoài của tòa nhà cũ nát và loang lổ này có không ít dấu vết gồ ghề, là điểm mượn lực tự nhiên rất tốt, ngoài ra, phía ngoài cũng mọc đầy những bụi cây dây leo xanh mát, cũng có thể mượn lục một chút.
Quan trọng hơn là, lúc này khi còn ở trong văn phòng tôi đã cố ý quan sát một vòng, cửa sổ văn phòng của Hắc
Thạch hướng về phía sau cầu thang, mà phía sau tòa nhà bốn tầng này chính là tường bao quanh sân, khoảng cách giữa tòa nhà chỉ có một lối đi nhỏ hẹp đến mức chỉ có thể cho một người nghiêng người đi qua, cho nên ngày thường căn bản không có người, căn bản cũng không sợ sẽ có người phát hiện.
Đây cũng xem như ông trời đã giúp tôi rồi.
Tôi quay đầu lại nhìn hành lang không một bóng người, ngay sau đó liền trực tiếp xoay người nhảy ra, tay trái nắm lấy những chỗ gồ ghề trên tường, mũi chân phải giẫm vào một cái hố nho nhỏ.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng làm việc của Hắc Thạch, cùng với điểm mượn lực trên tòa nhà, trong đầu bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3384045/chuong-337.html