Lời nói của Phàn Kiến Tu thực sự làm tôi giật nảy mình.
Thanh Thạch thương hội, cùng Mê, Bạch, Hồng tam đại gia tộc được xưng là một trong tứ đại thế lực mạnh nhất của Lôi Trạch, nó không chỉ đại diện cho một liên minh thương nghiệp rời rạc, mà còn là mạng lưới các mối quan hệ và tài nguyên thương nghiệp cường đại.
Hội trưởng của Thanh Thạch thương hội cũng tuyệt đối không chỉ là một cái hư danh. Nắm trong tay thương hội, tương đương với việc tiếp quản nền tảng thương mại và mạng lưới mối quan hệ quý giá mà Phàn Kiến Tu đã tốn bao nhiêu công sức và thời gian để xây dựng, cho dù không làm gì cả, chỉ nằm yên một chổ cũng có thể kiếm tiền đến mỏi tay.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao bên trong nội bộ của Thanh Thạch thương hội, bất kể là Từ Thanh, Phương Bình hay là những người khác, đều cuồng nhiệt muốn tranh giành để kế thừa vị trí hội trưởng như vậy.
Nhưng một vị trí không biết được bao nhiêu người mơ ước như vậy, mà Phàn Kiến Tu lại hời hợt nói ra một câu kêu tôi đảm nhiệm?!
Bây giờ ngẫm lại, hôm nay cũng mới chỉ là lần thứ hai
tôi gặp ông ta mà thôi.
Huống chi bản thân tôi và Thanh Thạch thương hội cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào.
Việc này chắc chắn không hợp lý.
Tôi rút khăn giấy ra lau miệng, tức giận nói: "Ông đang đùa gì vậy?"
“Tôi không đùa đâu." Phàn Kiến Tu cười như một lão hồ ly, "Cậu chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383925/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.