“Lão già này... lòng dạ của ông đừng có hẹp hòi như vậy."
Η
Tôi cười trêu chọc: "Có ai từng nói với ông là một ông già lớn tuổi như ông mà lại làm ra vẻ mặt trợn trắng mặt như vậy, sẽ có một cảm giác đáng yêu đến mức không giải thích được không?"
“Khụ khụ khụ..."
Phàn Kiến Tu ho khan một trận, thiếu chút nữa đã phun nước trà từ trong miệng ra, thật vất vả mới nuốt xuống được, tức giận căm tức nhìn tôi nói: "Tiểu tử, cậu không biết nói chuyện thì đừng há mồm, lão tử tôi cả đời này còn chưa từng bị người khác khen là đáng yêu bao giờ."
“Bây giờ không phải đã có rồi sao." Tôi tự rót cho mình một chén trà, vừa uống vừa hỏi: "Lá trà này còn không? Lúc về cho tôi một ít."
Phàn Kiến Tu giận tím mặt, ”Cậu còn không biết xấu hổ phải không? Mang theo hai hộp điểm tâm để đổi trả kim qua của tôi, đã uống ở đây còn chưa đủ, còn muốn đóng gói mang đi à?!"
“Lão già, ông đừng nóng nảy như vậy, cẩn thận đột tử. " Tôi an ủi ông ta nói: "Lễ nhẹ nhưng tình trọng, ông chưa
từng nghe nói qua sao? Điểm tâm thì sao nào, đó cũng là thành của tôi mà! Ông thân là trưởng bối, ngay thời điểm hậu bối như tôi đến thăm nhà liền tặng một chút lễ vật cho tôi, đây không phải chuyện vô cùng hợp lý sao?!"
Phàn Kiến Tu đen mặt thở hồng hộc, bưng chén trà lên uống hai ngụm, nói thầm: "Tiểu tử cậu coi tôi là trưởng bối từ khi nào vậy?"
Tôi liếc mắt xem thường, "Phải xem ông có tặng trà cho tôi không?"
“Tặng, tặng, tặng.” Phàn Kiến Tu tức giận mà ném một hộp trà ngay trước mặt tôi: "Chỉ còn lại nửa kg này thôi, cho cậu hết, uống chết tên tiểu hồ ly nhà cậu."
Tôi haha cười một tiếng, ngoan ngoãn và không khách sáo nhận lấy món quà, "Cảm ơn nha, Phàn lão ông.”
Cảnh tượng diễn ra trong sân lúc này, đã làm cho hai bảo mẫu bên cạnh trực tiếp bị choáng váng, vẻ mặt khiếp sợ, thiếu chút nữa ngay cả hai tròng mắt cũng sắp trừng ra ngoài.
Nhưng tôi và Phàn Kiến Tu đều không để ý tới, vẫn như trước đấu võ mồm với nhau.
Có lẽ bởi vì tính cách của hai chúng ta khá hợp nhau đi, mặc dù quen biết không được bao lâu, hơn nữa tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng thân thiết và quen thuộc, gặp nhau liền giống
như bạn bè lâu năm của nhau, hơn nữa trong vô thức cũng đã quen với việc đấu võ mồm với nhau như thế này.
Tôi thoải mái dựa lưng vào ghế mây, ngậm điếu thuốc vào miệng, lại ra hiệu cho Phàn Kiến Tu.
Thấy Phàn Kiến Tu gật đầu, tôi liền ném cho ông ta một điếu, sau đó lấy bật lửa ra châm cho mình, chuẩn bị cất vào túi.
Phàn Kiến Tu đang chờ tôi châm thuốc nhất thời sửng sốt, đen mặt nói: "Cho thuốc không cho lửa, cậu còn có thể thất đức đến mức như vậy sao?"
Nói xong, hắn liền đứng dậy đoạt lấy bật lửa trong tay tôi, tự châm lửa cho mình rồi rít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Mấy người bảo mẫu bên cạnh thấy thế nhất thời lộ ra vẻ lo lắng, có vẻ như muốn khuyên can ông ta, nhưng sợ hãi không dám mở miệng.
Tôi nhìn vẻ mặt của Phàn Kiến Tu, không nói gì nói: "Hút điếu thuốc thôi mà, sao nhìn ông thích thú như vậy?"
“Cậu thì biết cái gì, bác sĩ nói phổi tôi không tốt, phải kiêng thuốc lá, lão tử đã lâu không hút thuốc rồi."
Phàn Kiến Tu trừng mắt nhìn tôi một cái, nói: "Nghĩ cả đời này của tôi, uống rượu hút thuốc, ăn ngon uống cay, tùy ý làm bậy, không bao giờ phải quan tâm đến những thứ này, nhưng bây giờ ngay cả thuốc lá cũng không thể hút,
невие
haiz, buồn quá đi."
Trong lúc nói chuyện, Phàn Kiến Tu lại hít sâu một hơi, hưởng thụ đến mức phun ra một làn khói trắng.
Tôi trực tiếp đứng dậy, đoạt lấy điếu thuốc trong tay ông ta.
“Cậu làm gì vậy?" Phàn Kiến Tu trừng mắt tức giận, "Đây do cậu chủ động đưa tôi mà."
"Tôi hối hận không được sao? Nếu bác sĩ đã không
cho ông hút, vậy thì đừng hút nữa. Người già đừng bướng bình như vậy, cơ thể của bản thân ông mà ông còn không biết giữ sao...
Tôi ném điếu thuốc ông ta vừa hút hai hơi xuống đất, chậm rãi nói: "Không có việc gì thì uống nhiều trà một chút, đừng hút thuốc, sống thêm vài năm không phải tốt hơn sao?"
Phàn Kiến Tu quay đầu đi chổ khác và tỏ vẻ hờn dỗi,
nhưng khóe miệng mang theo nụ cười, thể hiện tâm trạng của ông ta lúc này cũng không tệ, sau khi dừng một chút, ông ta bỗng nhiên phản ứng lại, trừng mắt nhìn tôi nói: "Không đúng lắm, lá trà của lão tử đã bị cậu cướp đi rồi!"
"Đường đường là một tỷ phú, trong nhà ông chẳng lẽ thiếu nửa cân lá trà này sao? Nhảm nhí." Tôi khinh bỉ nhìn hắn, khoát tay nói: "Thôi được rồi, nói chính sự đi, hôm nay gọi tôi tới làm gì?"
Phàn Kiến Tu trầm ngâm một hồi, tức giận khoát tay nói: "Không làm gì cả, chỉ là nhàm chán thôi, gọi cậu tới đây để trò chuyện với lão già này. À đúng rồi, vừa này cậu đã gặp được Phương Bình ở ngoài cửa sao?"
Bảo mẫu bên cạnh đúng lúc này đưa tới một cái gạt tàn, tôi cười gật đầu cảm ơn bà, sau đó nói: "Gặp được rồi."
Phàn Kiến Tu loay hoay với bộ dụng cụ pha trà của mình, bắt đầu pha ấm trà thứ hai, thuận miệng hỏi: "Cậu cảm thấy Phương Bình là một người như thế nào?"
Tôi nghe vậy không khỏi sửng sốt, nói: "Lão tử ông đã quen biết với anh ta cả một thời gian không dài, còn tôi thì làm sao biết được."
“Chỉ là tùy ý nói chuyện một chút thôi." Phàn Kiến Tu cười nói: "Thông qua khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi
vừa rồi, cậu cho tôi một đánh giá đi."
Tôi trầm ngâm một chút, sau đó trả lời: "Khéo léo thì có thừa, nhưng không đủ sắc bén, có thể thủ thành, nhưng bất lực để mở mang bờ cõi."
Phàn Kiến Tu lại hỏi: "Còn Từ Thanh thì sao, cậu đánh giá thế nào?”
“Lòng dạ sáng suốt, lại hết sức gan dạ, nhưng khí chất lại giống một tên tướng cướp, phải mài giũa một chút mới có thể trọng dụng." Tôi nhẹ giọng nói.
“Ừm, rất đúng trọng tâm..." Phàn Kiến Tu cười híp mắt nói: "Ánh mắt của cậu nhìn người rất chuẩn, hơn nữa còn nhìn thấu bản chất, hoàn toàn không giống một thanh niên hơn hai mươi tuổi, ngược lại giống như một lão hồ ly đã được mài giũa nhiều năm trong xã hội."
க்
gi.
Η
Tôi cười cười, cũng không cảm thấy đây là bản lĩnh
Có được khả năng này là do những gian nan và sự khốn khổ mà tôi đã trải qua từ nhỏ, tình cảm con người nóng lạnh ra sao, trong lòng tính kế thế nào, lòng người khó lường đến mấy, và tất cả sự châm chọc khiêu khích, trải qua nhiều rồi ắt tự nhiên sẽ nhìn thấu được nhiều chuyện.
Tôi ném điếu thuốc đã cháy hết vào gạt tàn, hỏi: "Ông hỏi tôi đánh giá hai người đó như thế nào... sao vậy, ông dự định về hưu nên đang cân nhắc người kế vị mình à?"
“Đúng vậy.” Phàn Kiến Tu vui vẻ gật đầu.
Tôi lại trợn trắng hai mắt, nói: "Vậy tại sao phải hỏi đánh giá của tôi, việc này có liên quan gì đến tôi đâu."
“Sao lại không liên quan chứ, cậu là hội viên đỉnh cấp của Thanh Thạch hội sở, có 5% cổ phần của hội sở đó." Phàn Kiến Tu buông tay, nói: " Thanh Thạch hội sở và Thanh Thạch thương hội vốn là một, cậu cho một chút ý kiến về việc chọn hội trưởng kế nhiệm, không có vấn đề gì chứ?"
“Ông thật sự muốn về hưu sao?" Tôi nhíu mày, có chút kinh ngạc.
Phàn Kiến Tu sau khi nghe tôi hỏi vậy liền thở dài, tự cười nhạo nói: "Lão Phàn tôi cả đời này đã phạm vào mệnh cô độc suốt đời, cả đời chưa cưới, dưới gối cũng không có nửa người con để nối dõi, hơn nửa cuộc đời đều chỉ biết dốc sức làm việc và kiếm tiền, một tay tôi sáng lập ra Thanh Thạch thương hội, ít nhiều cũng coi như đã có chút thành tựu. Nhưng đến tuổi già mới hiểu được, cái gì mà tiền tài và thế lực, đều con mẹ nó là hư không mà thôi. Tôi bây giờ, liền muốn nghỉ ngơi một chút, uống trà dưỡng hoa và hưởng thụ cuộc sống, chuyện quản lý Thanh Thạch thương hội, cũng nên buông tay và giao cho người trẻ tuổi đi làm.
Η
Tôi lẳng lặng nhìn ông lão trước mặt này, khác với lúc này còn vui cười và tức giận mắng chửi, trên khuôn mặt
ông ấy lúc này đã tràn đầy nếp nhăn, lộ ra một sự thổn thức và mỏi mệt.
“Thanh Thạch thương hội mặc dù do tôi một tay sáng lập, nhưng những năm gần đây tôi coi như đã ở trong trạng thái nửa về hưu, những người trẻ tuổi trong thương hội đều làm không tệ, đặc biệt là Từ Thanh và Phương Bình, được xem như phụ tá đắc lực của tôi.
Phàn Kiến Tu trầm ngâm nói tiếp: "Đúng như những gì mà cậu vừa đánh giá, Phương Bình trưởng thành từ bên trong thương hội, tuy cũng không hẳn suốt quá trình đó đều thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng chưa từng trải qua sóng to gió lớn thật sự. Cho nên mới hình thành tính cách khéo léo và đưa đẩy, bản lĩnh đối nhân xử thế rất tốt, thủ thành có thừa, nhưng lại không có bản lĩnh mở mang bờ cõi."
"Còn Từ Thanh thì... từ đáy xã hội không ngừng phấn đấu và chém giết để đi lên, rất giống với cuộc đời của tôi
lúc còn trẻ. Tự bản thân cậu ta đã có sẵn tài sản và sản nghiệp nhất định, nhưng bởi vì niệm tình tôi từng cứu giúp cậu ta nên mới gia nhập Thanh Thạch thương hội. Lòng dạ và thủ đoạn cũng không thiếu, nhưng làm việc vẫn nặng mùi chém giết. Mấy năm nay tuy rằng đã bình ổn không ít, nhưng vẫn như trước một bộ dạng tướng cướp không thể thay đổi."
Hai người đều có ưu và khuyết điểm, tôi có chút khó lựa chọn.
Phàn Kiến Tu bỗng nhiên nhìn về phía tôi, hỏi: "Cho tôi chút ý kiến đi, tôi nên chọn cái nào?"
Tôi hơi sửng sốt, tức giận nói: "Ông tự mình quyết định đi, đừng hỏi tôi."
“Đừng hẹp hòi như vậy, chúng ta không nhắc đến việc cậu là cổ đông của Thanh Thạch thương hội, nhưng thân là bạn bè của tôi, cậu cho chút ý kiến thì đã sao chứ."
Phàn Kiến Tu vui tươi hớn hở nói, "Nếu thật sự để cho tôi tự mình chọn, tôi ngược lại cảm thấy hai người bọn họ tạm thời còn chưa có tư cách tiếp nhận vị trí hội trưởng của Thanh Thạch thương hội."
“Vậy ông về hưu muộn vài năm đi, cố gắng mài giũa Từ Thanh cho xong, rồi hãy an tâm dưỡng lão.
"Ồ? Nói như vậy, xem ra cậu khá là xem trọng Từ Thanh đúng không?" Phàn Kiến Tu nhìn tôi hết sức chăm chú, lại cười hỏi: "Là bởi vì Từ Thanh đã bị cậu thu phục, đã trở thành thuộc hạ của cậu sao?"
Tôi nghe vậy không khỏi kinh hãi, liền nói: "Con mẹ nó, ông ngay cả chuyện này cũng biết sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]