“Tôi không có ý này..."
Lý Uyển Uyển lại len lén nhìn bóng lưng của tôi, ánh mắt càng thêm bối rối, nhỏ giọng nói: "Ý của tôi là... mấy tiệm ăn nhỏ kiểu này thức ăn không vệ sinh cho lắm, với thân phận hiện tại của Niệm Niệm nhà chúng ta sao có thể ăn cơm ở những nơi như thế này được chứ, nên chúng ta đổi sang một nhà hàng tốt hơn đi."
"Cậu nói vậy cũng có chút đạo lý, nhưng không phải vừa rồi chính cậu đề nghị đến những quán ăn quen thuộc gần trường học để ăn sao?"
Trình Niệm Niệm nhíu mày nhìn cô ấy lại nói, "Tôi vì muốn chiều cậu nên mới đồng ý, bây giờ đã đến đây rồi cậu lại đột nhiên đổi ý vậy?"
“Tôi..." Lý Uyển Uyển há miệng thở dốc, có chút không nói nên lời.
Sau đó thì thấy Trình Niệm Niệm khoát tay, có chút không quá kiên nhẫn nói: "Thôi quên đi, cứ ăn ở đây đi, tôi lười đi lắm.”
Nói xong, cô ta liền nhấc chân bước vào trong cửa hàng, Lý Uyển Uyển cũng không còn cách nào mà chỉ có thể đi theo phía sau.
Trùng hợp chính là, cái bàn trống duy nhất trong cửa
hàng cách chỗ tôi và Lưu Vân Kiến đang ngồi không xa, ở giữa chỉ cách một lối đi nhỏ.
Trình Niệm Niệm làm ra vẻ không nhìn thấy tôi, ngẩng đầu đi lướt qua bên cạnh tôi, ngồi xuống cái bàn kia, Lý Uyển Uyển và người đàn ông kia cũng đi theo, ngồi đối diện với cô ấy.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.” Lưu Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383885/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.