Nhà hàng thịt nướng cách bệnh viện không xa, có thể xem như đã nằm trong phạm vi nội thành của Lôi Trạch, nằm trên một con phố ẩm thực.
Men theo con đường này đi về phía nam thêm ba cái ngã tư đường, chính là ngôi trường trung học cũ của tôi và Lưu Vân Kiến, trường trung học Lôi Trạch Nhất Trung.
Lúc này mặc dù đã hơn tám giờ tối, nhưng trên đường vẫn còn rất đông người nên vô cùng náo nhiệt, quán ăn này làm ăn không tệ, chỉ còn lại hai ba cái bàn trống.
Tôi và Lưu Vân Kiến vừa uống vừa nói chuyện, trên bàn rất nhanh đã bày đầy những chai bia rỗng.
Lưu Vân Kiến uống đến mặt đỏ bừng, vừa ợ bia lại bưng ly lên, "Lão Trần, nói cảm ơn thì quá khách sáo với cậu rồi, tôi không nói nhiều nữa, thành ý đều nằm trong ly bia này."
“Được, đều ở trong chai bia này."
Tôi uống cạn một ly bia, nhìn cậu ta vò đầu bứt tai, bộ dạng như đang muốn hỏi cái gì đó nhưng lại không dám mở lời, không khỏi cười nói: "Sao vậy? Cậu đang muốn biết về thân phận của tôi sao?"
“Đúng, tôi rất tò mò!”
Lưu Vân Kiến nặng nề gật đầu một cái, một bộ dáng
hóng chuyện, "Lão Trần, hai chúng ta chỉ mới hơn nửa năm không gặp đúng không? Nửa năm trước cậu còn vì con điểm kia mà tìm việc làm thêm, bây giờ thì sao... Xe sang trọng, nhà cao cửa rộng, người hầu gái trẻ tuổi xinh đẹp, đội ngũ vệ sĩ chuyên nghiệp, thậm chí ngay cả thị trưởng và những quan chức khác đều phải cung kính với cậu.
"
"Tôi nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng ra được, nửa năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể làm cho một tên tiểu tử nghèo như cậu trực tiếp trở thành một người có địa vị như bây giờ!"
Trong mắt Lưu Vân Kiến tràn ngập sự tò mò, tôi thì mỉm cười.
Kỳ thật đừng nói là cậu ta, ngay cả tôi hiện tại hồi tưởng lại những thay đổi trong khoảng thời gian này, cũng mơ hồ có một loại cảm giác không chân thật cho lắm.
“Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, chi tiết cụ thể thì tôi không thế nào nói cho cậu biết được." Tôi nói với Lưu Vân Kiến: "Đơn giản một câu thôi, chính là tôi đã tìm được cha ruột của mình.
“Thật sao?"
Lưu Vân Kiến mở to hai mắt, lộ ra sự vui sướng và cao hứng phát ra từ nội tâm, "Mẹ nó, chuyện lớn như vậy mà cậu không chịu nói tôi nghe, con mẹ nó đáng để uống một trận mà.
Vừa mới nói được một nửa, cậu ta đột nhiên phản ứng
lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, "Chờ một chút, bởi vì cậu tìm lại được cha ruột của mình, cho nên cậu mới đột nhiên trở nên nhiều tiền có thế như vậy? Xuỵt... như vậy xem ra, thân phận của cậu quả thực không đơn giản chút nào! Chắc không phải một gia tộc thương nhân to lớn nào đó chứ?
“Đây chính là phần không thể nói." Tôi cười lắc đầu và nói: "Ít nhất thời điểm này tôi chưa thể nói với cậu, nhưng sau này đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ không giấu cậu nữa."
“Hiểu!” Lưu Vân Kiến bưng ly bia lên, nghiêm mặt nói: "Chúc mừng cậu, người anh em! Cuối cùng cũng tìm được người nhà của mình!"
“Cảm ơn.” Hai chúng tôi lại uống một hơi cạn sạch.
Có thể nhận thấy được, Lưu Vân Kiến thật tâm chúc mừng tôi, cho dù cả hai chúng tôi đã uống đến đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn liên tục nâng ly, vừa uống vừa ôn lại
những chuyện lý thú thời trung học.
“Cậu còn nhớ không, sau khi tin tức cậu và Trình Niệm Niệm yêu nhau thời cấp ba vừa truyền ra ngoài, đã làm cho tất cả lớp 11 trong khoa đều chấn động."
Lưu Vân Kiến híp mắt nhớ lại nói: "Khi đó, Trình Niệm Niệm chính là một trong hai đại hoa khôi của trường chúng ta, cô ấy và Mộ Hồng Nhan vô cùng nổi tiếng, ai mà ngờ được bị một tên tiểu tử nghèo như cậu cua được
chứ."
"Tôi nhớ lúc đó lớp bên cạnh có một tiểu tử bởi vì chuyện này, dẫn người chặn ở trước cửa trường học muốn tìm cậu để gây sự. Kết quả bị cậu, tôi, và Sở Việt ba người chúng ta đánh cho mười mấy người bọn họ một trận.
"
“Đúng, trận đánh đó quả thực rất sảng khoái." Tôi nhịn không được mà cười cười, dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Nói gì thì nói, đã rất nhiều năm không gặp Sở Việt rồi."
Nhắc tới chuyện này, nụ cười của Lưu Vân Kiến cũng thu lại, cùng lúc đó liền thở dài nói: "Đúng vậy, đã năm năm rồi, cũng không biết cậu ta hiện tại ở đâu, sống thế nào?"
Bầu không khí trên bàn không biết từ khi nào trầm lặng hắn.
Sở Việt, cũng là bạn học cùng lớp với tôi và Lưu Vân Kiến ở trường trung học.
Tôi từng nói, từ nhỏ đến lớn, tôi cũng chỉ có hai phẩy năm người bạn thật lòng với tôi. Hai người kia theo thứ tự là bạn học thời trung học Lưu Vân Kiến, và bạn học thời đại học Lưu Văn Bân.
Một nửa người còn lại, thật ra chính là Sở Việt.
Sở dĩ nói như vậy, kỳ thật là bởi vì quan hệ của tôi và Sở Việt rất phức tạp.
Thân thế của cậu ấy và tôi tương đối giống nhau, mặc dù không phải cô nhi, nhưng cha mẹ cậu ấy đã ly hôn từ khi cậu ấy còn nhỏ, cũng chưa từng làm tròn nghĩa vụ của cha mẹ, cho nên cậu ấy cũng một mình kiên cường trưởng thành, từ đó mà tính cách của cậu ấy cũng có chút quái gõ và khó gần.
Bối cảnh trưởng thành tương tự, theo lý mà nói quan hệ của hai chúng tôi hẳn là không tệ. Trong mắt những người khác trong trường, ba người tôi, Lưu Vân Kiến và Sở Việt có quan hệ vô cùng tốt, thường xuyên cùng nhau đi ra đi vào.
Nhưng sự thật nội bộ bên trong cũng không phải như thế, tôi và Sở Việt giống như trời sinh đã không hợp nhau, từ ngày đầu tiên quen biết đã nhìn nhau không vừa mắt. Chẳng qua là bởi vì có chung một người bạn thân là Lưu Vân Kiến, cho nên mới thường xuyên đi chung với nhau. Ở trường học, cậu ấy là học sinh cá biệt điển hình trong mắt các thầy cô và trưởng bối, nào là hút thuốc,
uống rượu, đánh nhau, không gì là không làm, còn thường xuyên trốn học và qua lại với đám du côn lưu manh ngoài trường.
Mà tôi lại thuộc loại con nhà người ta, bất kể là thành tích học tập hay là các phương diện khác đều vô cùng xuất sắc, trong mắt giáo viên tôi và cậu ấy là hai thái cực khác nhau, thường xuyên khuyên tôi ít tiếp xúc với loại người như Sở Việt.
Cho nên tôi và cậu ấy hẳn không được tính là bạn bè thân thiết.
Bởi vì số lần hai chúng tôi cãi nhau nhiều hơn số lần nói chuyện đàng hoàng, thậm chí nếu không có Lưu Vân Kiến ở giữa giảng hòa, chắc chắn đã động thủ với nhau. Nhưng muốn nói chúng tôi đối địch nhau, thì cũng không đúng.
Bởi vì khi tôi gặp chuyện không hay, cậu ta cũng sẽ không chùn bước mà xông lên phía trước, mà khi cậu ấy gặp chuyện gì, tôi cũng sẽ chạy tới hỗ trợ trước tiên. Chờ đến khi sự việc kết thúc, lại trong chớp mắt khôi phục lại trạng thái nhìn nhau không vừa mắt.
Dù sao đại khái chính là một loại quan hệ như địch như bạn vậy.
Thật ra bây giờ ngâm lại, khi đó nhìn không vừa mắt chẳng qua là do tính cách của cả hai đều quá quật cường, lòng tự trọng của thời niên thiếu quấy phá mà thôi, nào
đâu có địch ý gì với nhau. Mỗi lần gặp chuyện không hay đều sẽ giúp đỡ lẫn nhau, cũng đã chứng minh tình bằng hữu giữa hai bên, chẳng qua là không thừa nhận nhau mà thôi.
Sau đó một năm, khi vừa lên lớp 12, Sở Việt đã xảy ra chuyện.
Nghe nói lúc đó cậu ta cùng đám bạn lưu manh bên ngoài trường, không cẩn thận lõ tay đâm chết người nên sau đó liền chạy trốn suốt đêm.
Tôi và Lưu Vân Kiến từ ngày đó không gặp lại cậu ấy nữa, cho đến bây giờ đã năm năm rồi.
“Con mẹ nó tôi còn nợ cậu ta một bữa cơm.” Lưu Vân Kiến dùng sức chà xát mặt, trong giọng nói mang theo chút sầu não, "Khi đó ba chúng ta thường xuyên đi ngang qua con phố ẩm thực này, ngửi thấy mùi thơm từ các cửa hàng bay ra, thèm đến chảy nước miếng. Tôi liền khoác lác nói chờ sau này tôi có tiền, nhất định phải mời hai người đến quán ăn ngon nhất trên con phố này ăn cho đã ghiền. Cũng không biết còn có cơ hội để trả bữa cơm này cho cậu ta hay không nữa?"
“Nếu có duyên, sẽ có cơ hội."
Tôi cười cười, thấy bầu không khí có chút sầu não, vì thế liền nói sang chuyện khác: "Tôi nhớ lúc xưa khi đánh nhau ở cổng trường, ba chúng ta từng bị thương cũng không nhẹ, vẫn là cậu về nhà trộm tiền của dì Dương để ba
tụi mình đi bệnh viện băng bó vết thương, cho đến hôm sau đến trường mặt mũi vẫn còn bị bầm dập.
“Đúng đúng, đặc biệt là cậu, sưng đến mức ngay cả mắt cũng sắp không mở ra được."
Lưu Vân Kiến cười haha, "Nhưng ngày hôm sau lúc ở trong phòng học, Trình Niệm Niệm nhìn thấy bộ dạng đó của cậu, vừa tỏ ra đau lòng vừa tỏ ra quan tâm cậu, khiến chúng tôi hâm mộ muốn chết...
Nói tới đây, Lưu Vân Kiến lại toét miệng lòng đầy căm phẫn mà nói: "Lúc ấy cô ta đúng thật là một cô gái tốt, ai ngờ sau này lại biến chất như vậy chứ, bởi vì chút tiền liền không màng đến tình cảm mấy năm của hai người mà chia tay với cậu. Nếu cô ấy biết cậu bây giờ là phú nhị đại, thì chắc chắn sẽ vô cùng hối hận cho xem."
“Haha, cô ta có hối hận hay không tôi cũng không để tâm đâu."
Tôi cười cười, lấy thuốc lá ra và ném cho Lưu Vân Kiến một điếu, sau đó châm lửa cho mình.
Lại thấy Lưu Vân Kiến vừa ngậm điếu thuốc vào
miệng, liên nhịn không được mà trừng lớn hai mắt nhìn về phía sau lưng của tôi, khiếp sợ lẩm bẩm nói: "Con mẹ nó, có cần trùng hợp như vậy không?"
“Sao?" Tôi nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy có một nam hai nữ vừa mới đi vào cửa tiệm thịt nướng, cô gái trong nhóm người đó mặc một chiếc váy hoa màu trắng, rõ ràng chính là Trình Niệm Niệm mà Lưu Vân Kiến vừa nhắc tới.
Nữ sinh bên cạnh cô ấy, chính là người bạn thân Lý Uyển Uyển của cô ấy.
Người đàn ông đi theo hai cô gái đó thì chúng tôi không quen biết, hơn hai mươi tuổi, mập mạp, trong tay cầm chìa khóa của chiếc xe BMW, đang nhìn xung quanh để tìm kiếm bàn trống.
Khi tôi nhìn về phía các cô ấy, các cô ấy cũng liếc mắt một cái liền nhìn thấy tôi.
Tôi chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, sau đó mặt không biến sắc mà quay đầu đi chổ khác.
Trình Niệm Niệm thì lộ vẻ kinh ngạc, có vẻ không nghĩ rằng sẽ gặp được tôi ở chổ này, liền nhíu mày và lộ ra vẻ mặt cao ngạo, lạnh nhạt.
Lý Uyển Uyển bên cạnh cô ấy cũng đã nhìn thấy tôi,
ánh mắt lộ ra một chút bối rối, thần sắc càng thêm mất tự nhiên, sau khi dừng lại một chút, liền nhỏ giọng nói với Trình Niệm Niệm: "Niệm Niệm à, hay chúng ta đi tiệm ăn khác đi?"
“Không cần, dựa vào cái gì mà nhìn thấy hắn thì chúng ta phải đi chứ?"
Trình Niệm Niệm quả quyết cự tuyệt, khinh thường nói: "Không phải đã chia tay với hắn sao? Tôi chưa bao giờ hối hận vì lựa chọn của tôi, người nên cảm thấy chột dạ là hắn ta mới đúng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]