Giọng nói của Lưu Vân Kiến tràn ngập ý nghĩa châm chọc.
Tôi biết, cậu ta sở dĩ nói như vậy, mục đích thật sự là muốn trút giận giúp tôi.
Dù sao cậu ta cũng là người anh em thân thiết nhất của tôi, lại hiểu rõ Trình Niệm Niệm đã tổn thương tôi nhiều đến mức nào, cũng như trong khoảng thời gian vừa mới chia tay với cô ấy tôi đã thất thần và chán sống ra
sao.
Đương nhiên, những chuyện này sớm đã qua đi rồi, tôi cũng đã sớm không để cô ta ở trong lòng nữa. Hiện tại cảm nhận của tôi đối với cô ta ngoại trừ sự chán ghét ra, cô gái này đã không còn khiến tôi có cảm xúc nào khác.
Tiếng cười vừa đột ngột vừa có ý châm chọc lúc này, vang lên trong tiệm nhỏ nên có chút chói tai, ba người Trình Niệm Niệm đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía bọn tôi.
Tôn Ngọc Long nhíu mày đánh giá chúng tôi, há mồm mắng: "Bọn khốn khiếp nhà các ngươi, cười lớn như vậy là trong nhà có người mới chết sao?"
"Con mẹ nó ngươi nói cái gì!” Lưu Vân Kiến lập tức
trợn mắt đứng dậy.
Ánh mắt của Tôn Ngọc Long đánh giá Lưu Vân Kiến, lộ ra nụ cười khinh thường, đang muốn nói chuyện, liền bị Trình Niệm Niệm ngăn lại.
“Trần Thiên Vị, không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, hai người các ngươi vẫn ấu trĩ và hung hăng như vậy."
Trình Niệm Niệm nhìn tôi, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Tức giận mắng chửi, lời nói châm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383886/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.