Phong Tình gục đầu trên vai anh, hơi thở trở nên hỗn loạn. Nhiệt độ vốn nóng, nhưng mơ hồ bị lạnh lẽo bao trùm: “Ha… Thì ra anh đã biết rồi sao…? Rằng em là Phong Tình?”.
“Giờ này còn nói đến chuyện này sao?! Em là đồ ngốc à?! Tại sao phải đỡ đạn cho anh chứ?!”. Trong cơn hoảng loạn anh đã tức giận, bởi vì đây là điều anh sợ nhất. Anh sợ Phong Tình sẽ vụt mất khỏi tầm tay anh ở khoảng khắc này.
Gồng lên cố lấy sức ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng hắn cũng quang minh chính đại dùng thân phận thật của mình để đối mặt với anh. Bàn tay lạnh phủ màn sương chạm lên gương mặt nóng hỏi của anh, hắn khẽ mỉm cười: “Em vui lắm… Vì cho dù ở thân phận nào cũng có thể bảo vệ được anh”.
Viên đạn đầu tiên hình như đã bắn trúng tim hắn rồi… Phải không?
Trái tim anh ngày càng đập mạnh, dòng lệ nóng rát tuôn ra, anh càng ôm chặt hắn: “Em vẫn ngốc như vậy… Anh không muốn phải vụt mất em lần nào nữa! Hức…”.
Lau đi những giọt nước mắt bi thương trên gương mặt người thương, hắn hôn nhẹ lên mắt anh: “Em sẽ không rời xa anh, dù có biến thành linh hồn em vẫn sẽ ở cạnh anh… Vậy nên anh hãy nghe một mong cầu của em được không…?”.
Những lời nói cứ như một lời từ biệt sắp sửa phải chia ly, anh đau đớn vội dùng tay chặn máu ở ngực hắn lại. Níu kéo sự sống và hơi thở, nhưng dòng máu cứng đầu không ngừng chảy ra: “Em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3503365/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.