Anh ta không biết rằng âm lượng của mình vô tình cho người ta nghe thấy, Thanh Nhân hiểu được những gì anh ta nói mà hắn giọng. Anh ngư dân giật mình, vội vàng xin lỗi vì đã thốt ra những lời như thế trước mặt cả hai. Thanh Nhân cũng không chấp nhặt chuyện vặt vãnh này nên đã định cho qua, đến khi thấy anh ta đang mở cửa nhà kho.
Theo thói quen của phong cách làm việc như ngày xưa, anh hất hướng mắt nhìn Phong Tình về phía anh ta. Hắn nhạy bén liền hiểu ý ra, lập tức đến túm lấy anh ta. Cánh cửa cùng lúc đó được mở ra, Thanh Nhân liền đi vào trong xem xét trước sự ngỡ ngàng của anh ngư dân.
Một vòng lục soát kỹ càng, anh thật sự không tìm thấy sơ hở, mọi thứ quá đỗi bình thường, không bất cứ điều gì đáng nghi. Thật kỳ lạ, anh cũng không nhìn thấy thứ ánh sáng mà Phong Tình nói, không thể nào hắn lại lừa gạt anh được. Thanh Nhân luôn tin trực giác mình là đúng, anh đứng ra giữa kho. Chậm rãi quét mắt thành một vòng tròn, không bỏ xót góc ngách nào.
Ngoài dụng cụ làm vườn cùng những thùng nguyên liệu như hạt giống, phân dinh dưỡng và các loại thuốc ra, hoàn toàn đều rất bình thường như bao nhà kho khác.
Ngẫm nghĩ, anh quay lại soi xét anh ngư dân đang cứng đơ cả người ngơ ngác. Anh ta hoang mang chớp chớp mắt một cách ngây ngô: “Ờ, ừm, hai người đây là đang chơi trò chơi sao?”.
Người dân trên đảo này thành thật đến khờ khạo vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3491241/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.