Mỗi khi roi da quất vào da thịt, máu liền túa ra thành vết dưới mặt sàn. Trình Uy Nga run rẩy rên rỉ từng cơn, cơ thể mảnh mai của cậu ta không còn lành lặn nữa, trên lưng chằn chịt dấu roi. Cậu ta mím môi khóc nấc lên, lếch thân tàn đến bên chân Lê Hòa Lỗ, đầu gục trên đôi giày da loáng bóng.
“Hức, ngài Lê à, em xin lỗi… Em sẽ không nói năng vô lễ như thế nữa, là em không biết thân biết phận, xin ngài hãy tha cho em”.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên chiếc mặt nạ máy móc, Lê Hòa Lỗ khựng lại, nhìn xuống con sóc nhỏ bị đánh đến đáng thương dưới chân mình, nhếch mép ra dấu cho thuộc hạ mang nhiệm vụ phạt Trình Uy Nga lui xuống. Gã túm tóc cậu ta ngửa lên, nheo mắt nhìn cặp mắt sưng húp kia: “Cậu nhắc lại những gì tôi đã giao cho cậu và hậu quả nếu không làm tốt”.
Trình Uy Nga run giọng nói ra từng chữ với giọng nói khàn khàn: “Ngài Lê bảo rằng em hãy giữ chân tên ‘Du Thành Nghĩa’ kia, để lùa hắn và đám thủ vệ của hắn và kéo cả Kim Khang vào một chỗ. Sau đó đợi ngài phát động kế hoạch tiêu diệt hắn… Nếu tôi không làm tốt sẽ xuống địa ngục cùng hắn”.
Đặt chiếc mặt nạ lên bàn, Lê Hòa Lỗ ôm Trình Uy Nga ngồi trên đùi mình. Vuốt ve gò má ửng đỏ của cậu ta, giọng nói lạnh băng của ác quỷ bỗng nhiên trở nên dịu dàng: “Tốt lắm, ngoan ngoãn như thế này mới có thể ở cạnh ta chứ”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3492173/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.