20
Dương Cảnh Chi mở cuộc trò chuyện trong điện thoại di động của mình cho tôi xem.
Anh nói với bạn cùng phòng, trả hết tiền dự án của gian của công ty.
Những cuộc trò chuyện đó chỉ diễn ra ngay sau cái ảnh chụp màn hình kia.
Ảnh cuộc trò chuyện không biết sao lại rơi vào tay Từ Vãn Tinh, bị cô ta nói sai ý tứ.
"Nhưng làm sao cô ấy biết anh sẽ giúp em trả tiền?"
"Cô ta có kinh nghiệm trong chuyện này, tôi mới hỏi cô ta một chút."
Dương Cảnh Chi lái xe đến nhà anh.
Lần thứ ba tới nơi này, so vớ lần trước đó tâm tình hoàn toàn không giống nhau.
"Thừa dịp hôm nay, chúng ta nói thẳng ra đi." Dương Cảnh Chi rót cho tôi ly cà phê," Ngu Minh, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi em."
"Anh hỏi đi."
"Lúc trước vì sao lại chia tay?"
"Em nghèo rồi sẽ trở thành gánh nặng, không muốn liên luỵ anh."
"Không phải vì chơi chán sao?"
Ngớ ngẩn một lát, tôi nhớ ra, "Chán" là lý do tôi nói khi chia tay.
Sau khi nói chán rồi, Dương Cảnh Chi liền không quay đầu lại mà đi.
Anh nặng nề nói: "tôi cho rằng em coi tôi là đồ chơi, bốn năm, em chơi chán, hơn nữa gia đình gặp biến cố, tôi lại không giúp được gì, em không cần tôi nữa."
Sao anh có thể nghĩ như vậy?
Tôi há miệng, vẫn chưa trả lời.
Dương Cảnh Chi liền giành nói trước: "Coi như là như vậy, cũng không sao."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mua-mot-nguoi-ban-trai/3123221/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.