22
"Lúc báo danh tân sinh viên, em nói em tên Ngu Minh, tôi đã ghi nhớ......"
Dương Cảnh Chi kể lại, để cho tôi nhận thức được mình năm đó hồ đồ ra sao.
Anh thích tôi trước.
Chỉ là thổ lộ chậm một bước.
Mà phương thức lấy lòng của tôi, ngay từ đầu đã sai.
Tôi lấy thứ anh thiếu nhất đi dụ dỗ anh.
Khiến anh rất khó xử.
Thật ra anh ấy đã nói rất nhiều lần, anh ấy thích tôi.
Chỉ là không ai tin thôi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, anh nói dối, là lấy lòng tôi.
- Thích là thích Ngu Minh, hay là tiền thuốc men của ông nội?
Vô số lần bị cười nhạo, vô số lần ý thức được giữa chúng tôi chênh lệch,
Anh mâu thuẫn ngày qua ngày tra tấn chính mình.
Ai cũng có thể giúp hắn.
Duy chỉ có tôi không được.
Bởi vì tiền bạc sẽ làm cho thích không còn đơn thuần nữa.
Dương Cảnh Chi quá mạnh mẽ, mới có thể ở bên cạnh tôi yên ổn.
Dương Cảnh Chi cầm lấy một quả cam, bắt đầu chậm rãi cắt.
Tôi bỗng nhớ đến ngày gặp lại.
"Anh nói những lời kia, là có ý gì? Từ Vãn Tinh nói anh ghét em."
"Không đúng, tại tôi không kịp phản bác cô ta."
Dương Cảnh Chi chậm rãi cắt xong miếng cam cuối cùng.
Nhẹ nhàng thở dài.
"Dù sao, tôi cho rằng em là thật...... thật sự không cần tôi nữa.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi.
Lót bên trong nhà khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mua-mot-nguoi-ban-trai/3123219/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.