Bây giờ chỉ còn đợi Mã Đại Pháo thuyết phục xong rồi xem phản hồi thế nào.
"Ai thú vị cơ?"
Tô Đào đang suy nghĩ thì bên cạnh vang lên giọng nói của Lôi Hành.
Cô nhìn anh ta từ trên xuống dưới: "Hôm nay anh mới thú vị đấy, hiếm khi thấy anh ăn mặc kín đáo như vậy."
Trước đây Lôi Hành luôn ăn mặc mát mẻ, áo ba lỗ quần đùi khoe làn da rám nắng khắp nơi.
Hôm nay lại ăn mặc chỉnh tề với bộ đồ thể thao màu kaki.
Lôi Hành cười toe toét hỏi: "Đẹp trai không?"
Tô Đào khách quan gật đầu: "Đẹp trai, anh cao ráo, mặc quần thể thao với giày boot ngắn trông chân dài miên man."
Lôi Hành rất hài lòng với lời nhận xét này, vui vẻ nói:
"Nhưng cũng chỉ có thể mặc ở đây thôi, ra khỏi cổng Đào Dương là tôi nóng chết ngay, mà nói đi cũng phải nói lại, mảnh đất của tôi có cái đồ tốt này che chắn không?"
Tô Đào: "... Có, nhưng phải trả thêm tiền."
Mỗi 1000 mét vuông lá chắn bảo vệ có giá một triệu liên bang tệ.
Sau khi xây dựng lá chắn bảo vệ cho Đào Dương, bây giờ cô nghèo rớt mồng tơi, đừng nói một triệu, một vạn cô cũng không có.
Đến mức việc sửa sang lại nhà ăn, mở rộng Bàn Liễu Sơn, xây dựng khu đất mới của Đào Thần đều bị đình trệ.
À đúng rồi, còn 6 triệu liên bang tệ cần thiết cho lần nâng cấp tiếp theo cũng phải tích lũy lại từ đầu...
Lôi Hành hào phóng nói: "Bao nhiêu tiền? Mười triệu liên bang tệ đủ không?"
Tô Đào: "..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847603/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.