Trang Uyển vung tay hô lớn: "Đến lá chắn bảo vệ như vậy chúng ta cũng có, quân đội riêng thì tính là gì."
Mọi người lại bày tỏ sự khẳng định.
Tô Đào mặc kệ bọn họ, quay sang hỏi Sương Mù: "Từ Kỳ là người thế nào?"
Sương Mù vẫn còn đang cảm thán Trạm Cũ tồn tại mười mấy năm, vậy mà chỉ sau một đêm đã đổi chủ, nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói:
"Năng lực cũng được, không tranh không giành, những năm trước vị trí phó tướng là của ông ta, sau khi Khúc Tĩnh Văn đến, Từ Kỳ thấy cô ta tham vọng, nhất quyết muốn vị trí phó tướng, liền nhường cho cô ta rồi lui về hậu trường."
"Có thể dùng được không?"
Sương Mù cân nhắc nói: "Có thể dùng, chỉ là không biết ông ta lớn tuổi rồi, còn có tâm huyết hay không."
Mạnh Thiên bỗng nhiên nói: "Chú Từ là một trong số ít những người ủng hộ việc cứu bố tôi lúc trước, tôi đơn phương cho rằng ông ấy là người tốt."
Tô Đào mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu.
Cuối cùng, Mạnh Thiên lại nhỏ giọng nói thêm một câu: "Chị Tĩnh Văn cũng vậy."
Tô Đào hứng thú hỏi: "Khúc Tĩnh Văn lúc đó cũng tán thành việc cứu người sao?"
Mạnh Thiên nhớ lại tình hình lúc đó, vẫn còn thấy khó chịu, gật đầu nói:
"Vâng, tôi nghe thấy bọn họ cãi nhau trong văn phòng, chị Tĩnh Văn luôn nói tốt cho bố tôi, liên tục nhắc đến những đóng góp của bố tôi cho Trạm Cũ, nhưng bọn họ không nghe."
"Bà chủ Tô, tôi thật sự thấy chị Tĩnh Văn cũng là người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847602/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.