Hai người đều hiểu rõ, nếu Đào Dương không khác gì Đông Dương, hoặc còn tệ hơn Đông Dương, thì ở lại có lợi ích gì chứ.
Lúc này, người con trai duy nhất, vẫn luôn im lặng, đột nhiên trầm giọng nói:
"Chỉ cần giúp tôi tìm em gái, dù thế nào tôi cũng sẽ ở lại."
Tô Đào nhìn cậu ta, chàng trai hơn hai mươi tuổi, tên là Giang Dữ, ngũ quan tuy bình thường, nhưng lại có nét lạnh lùng và kiên nghị, dáng người hơi gầy, khi không nói chuyện, sự tồn tại rất mờ nhạt.
Điểm này có lẽ là do dị năng của cậu ta, gọi là "cái bóng", đúng như tên gọi, cậu ta có thể hòa mình vào những nơi có bóng râm, hơn nữa còn có thể di chuyển tự do trong bóng râm, sẽ không bị ai phát hiện, ngay cả thiết bị cũng không thể dò ra sự tồn tại của cậu ta.
Tô Đào nhớ lại lời Bùi Đông nói, dị năng của Giang Dữ có thể ẩn mình trong bóng của cô bất cứ lúc nào, bảo vệ cô như hình với bóng.
Nghĩ đến đây, cô dừng lại hỏi: "Cho dù phải chết thay tôi?"
Biểu cảm của Giang Dữ không hề thay đổi: "Đương nhiên, đó là trách nhiệm của tôi."
Tô Đào cười, quay sang nói với Bùi Đông: "Chọn cậu ta đi."...
Đợi ba người đi rồi, Bùi Đông hỏi: "Cô chắc chắn rồi chứ? Không chọn lại nữa sao?"
Tô Đào gật đầu: "Không chọn nữa."
Thật ra nhân phẩm của hai cô gái kia cũng không có vấn đề gì lớn, chạy theo lợi ích tránh né tai họa là bản tính con người, ai cũng muốn không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847523/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.