Tô Đào vừa quay người về cất túi kê, vừa nói: "Cố lão bản tin tức thật linh thông."
Cố Minh Trì không để ý đến việc cô ám chỉ mình cài cắm tai mắt, hỏi: "Cô đi theo bọn họ làm nhiệm vụ làm gì? Chán sống rồi à?
Tôi nghe nói nhiệm vụ lần này của đội tiên phong trách nhiệm nặng nề, hệ số nguy hiểm tăng gấp đôi, còn phải đi về phía Bắc đến Trường Kinh, đường càng xa càng nguy hiểm."
Tô Đào thật giả lẫn lộn nói: "Đi cùng tìm vật liệu xây dựng."
Cố Minh Trì nghe xong trực tiếp cười, nói thẳng:
"Cô á? Đi theo làm vướng chân đội tiên phong thì có, rốt cuộc là vì cái gì?"
Tô Đào thấy anh hỏi đến cùng, giọng điệu lập tức lạnh lùng:
"Cố lão bản, chúng ta quan hệ gì, tôi dựa vào đâu mà phải nói cho anh biết, là đối tác, anh có phải vượt quá giới hạn rồi không?"
Cố Minh Trì nhíu mày, nói:
"Chính vì là đối tác, tôi mới phải quan tâm đến sự an toàn của cô, nếu cô chết, ai cung cấp nước cho khu Đông của tôi, cô chết không sao, ba nghìn người dưới tay tôi còn đang chờ nước uống nước sinh hoạt."
Họ Cố mỗi lần nói chuyện đều làm người ta tức chết!
Tô Đào nói: "Tôi chết, anh và ba nghìn người của anh cứ chôn cùng tôi đi!"
Nói xong, cúp máy ngay lập tức.
Tô Đào kéo chăn lên tắt đèn ngủ.
Tuyết Đao nằm sấp ở chân giường ngẩng đầu nhìn bà chủ đang tức giận, dùng mũi húc húc chăn của cô như để an ủi, rồi nằm xuống ngủ cùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813545/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.