Cậu ta lật đến trang cơm, lại lật đến trang súp, vui vẻ chỉ cho Tô Đào xem: "Mẹ dạy tôi."
Tô Đào theo bản năng hỏi: "Mẹ cậu đâu?"
Thần thái trong mắt Lâm Phương Tri nhanh chóng biến mất, lại trở về vẻ đề phòng ban đầu, thậm chí còn có chút lạnh nhạt: "Bị ăn thịt rồi."
Khoảnh khắc đó, Tô Đào đột nhiên nghẹn ngào đến mức không nói nên lời.
Hầu như không cần đoán, mẹ của Lâm Phương Tri chắc hẳn là khi cậu ta còn rất nhỏ, vẫn còn trong giai đoạn học nói biết chữ đã bị zombie ăn thịt ngay trước mặt cậu ta.
Vật duy nhất còn lại lại chỉ là một quyển sách thiếu nhi.
Không còn ai dạy cậu ta nói chuyện nhận biết đồ vật, nên khả năng nhận thức và diễn đạt của cậu ta mới hạn chế như vậy.
Cô lập tức quay người che giấu cảm xúc của mình, bình tĩnh lại một lúc rồi mở chai sữa, đặt trước mặt cậu ta, nhẹ nhàng hỏi:
"Cái này thì sao, có biết không?"
Lâm Phương Tri lắc đầu.
"Nếm thử xem."
Lâm Phương Tri không hiểu sao lại cảm thấy cô đáng tin cậy, không chút do dự liền cầm lên uống một ngụm.
Vị lạ khi vào miệng khiến cậu ta sợ hãi, muốn nhổ ra, nhưng những năm tháng đói kém dai dẳng khiến cậu ta không nỡ nhổ.
Cứ như vậy phồng má đứng im tại chỗ.
Tô Đào cũng sững người, phản ứng lại hỏi cậu ta:
"Chưa từng nếm đồ ngọt à?"
Nhận thức của Lâm Phương Tri về "ngọt" vẫn dừng lại ở những viên kẹo tròn nhỏ.
Nghe mẹ nói ngọt chính là kẹo, kẹo là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813546/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.