Trở về Dào Dương, Tô Đào lại bắt đầu chuẩn bị lương thực đọc đường cho Tuyết Dao.
Có người có dị năng không gian, cô chuẩn bị vật tư hào phóng hơn nhiều, mang theo cả đồ ăn khô, thức ăn chính, đồ hộp mà Tuyết Đao thường ăn.
Còn mang theo một hộp sữa dê bột lớn.
Chó già cần thường xuyên bổ sung protein, cũng có thể pha với nước uống.
Hắc Bạch Chi Ma thì cô không định mang theo, còn quá nhỏ, trên đường quá nguy hiểm, cô lo lắng.
Còn tìm cho hai đứa nhỏ một người mẹ tạm thời - Liễu Phán Phán.
Liễu Phán Phán rất thích thú, còn đặc biệt đến tìm Tô Đào một chuyến, ghi chép lại những yêu cầu và thói quen cho ăn hàng ngày của chúng vào sổ.
Để làm quen trước với mẹ mới, tối hôm đó Tô Đào chuyển ổ của chúng đến phòng khách của cụ Mai.
Hắc Chi Ma thì không sao, vừa đến chỗ mới đã bắt đầu tuần tra lãnh thổ khắp nơi.
Bạch Chi Ma thì cứ như đứa trẻ chưa cai sữa, ôm cổ Tô Đào kêu thảm thiết, nhất quyết không chịu xuống đất, dường như biết Tô Đào sắp đi vậy.
Tô Đào dỗ dành gần một tiếng đồng hồ, nó mới miễn cưỡng xuống, nằm cuộn tròn trong ổ mèo dưới bàn trà không nhúc nhích.
Tô Đào đến xem nó, nó liền dùng đôi mắt to ngấn lệ nhìn cô.
Làm Tô Đào đau lòng muốn chết, suýt chút nữa mềm lòng muốn mang nó theo.
Tuyết Đao thò cái đầu to vào ổ mèo liếʍ nó, dường như đang an ủi nó.
Bạch Chi Ma quay người, chổng mông về phía Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813544/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.