Cúc Mỹ bấm vào diễn đàn trường, ngón tay lướt lướt một chút. Không khó để tìm ra bài viết về Thanh Minh. Cô gắm tai nghe, bấm vào màn hình nhỏ
Phần đầu, chính là nói về chiến lược kinh doanh. Cúc Mỹ nghe nửa hiểu nửa không, liền bấm tua qua, tránh nghe những tạp âm phiền phức như sự cảm thán của mấy nữ sinh kì quặc
"Được rồi, giờ các bạn có câu hỏi gì không nào" Thanh Minh vừa mỉm cười vừa nói
Nụ cười có chút cứng đờ, như là nụ cười thương mại. Cậu ta đã sớm mất đi dáng vẻ thoải mái cười quên đi mọi thứ rồi
"Dù là cũng trạc tuổi bọn tôi nhưng đã làm chủ các công ti lớn nhỏ. Cậu có thấy tiếc nuối vì không được trải qua quãng thời gian cuối cùng của thanh xuân không?"
Giáo sư bất mãn suỵt một tiếng rõ to. Mấy sinh viên ngồi trên khán đài cũng rất khó xử, chỉ riêng Thanh Minh là vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên đó, cầm mic trả lời: "Theo quan niệm về thanh xuân của tôi thì nó đã kết thúc vào năm cấp 3 rồi. Tôi muốn bắt đầu sớm một chút, tiện cho tương lai không phải lo nghĩ về việc kiếm kế sinh nhai. Dù gì thì cũng không thể cố chấp chối bỏ sự trưởng thành của bản thân mà ăn mày thanh xuân được mãi"
Một cánh tay khác lại giơ lên: "Tôi cảm thấy chủ tịch Thanh không cần thiết phải lo nghĩ làm gì. Dù gì sinh ra cũng đã ngậm thìa vàng, hà cớ gì phải nỗ lực vậy chứ" giọng nói này của một nam sinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-may-man-trai-qua-hai-loai-thanh-xuan/2692249/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.