"Cạch" tiếng đóng cửa xe rất khẽ, Vĩ Thành bước xuống
Quả nhiên là cậu, nói đến là đến rất nhanh. Cậu gấp gáp cởi áo khoát ra trùm lên thân thể đã cứng đờ của Cúc Mỹ. Nước mắt cô sớm đã bị lau sạch rồi, giờ cô như một con người tuyết cứng ngắt, chỉ thiếu củ cà rốt trên mũi mũi nữa thôi
"Sao? Có chuyện gì thế?" Vĩ Thành cởi găng tay ra ủ ấm mấy ngón tay đã cứng đờ của Cúc Mỹ
"Em cũng chẳng biết nữa..."
"Thế tại sao lại khóc? Thanh Minh... Là vì cậu ta sao?" Vĩ Thành càng lúc càng gấp gáp, anh thật sự rất sợ cô khóc
Cúc Mỹ lúc này lại như không nghe thấy. Các kí ức khi xưa cứ tuôn tràn trong đầu cô
"Cúc Mỹ, anh hỏi em đấy? Sao lại khóc?" Vĩ Thành mất kiên nhẫn
"Em cũng không chắc, có lẽ là nghĩ nhiều thôi..." Cúc Mỹ thở dài trả lời, tâm can đột nhiên cảm thấy vô cùng áp lực
"Em làm như vậy không thấy có lỗi với anh sao?" Vĩ Thành bất giác hỏi
Cúc Mỹ giật mình, bất giác rụt tay lại. Vĩ Thành biết mình lỡ lời, cũng vội vàng xin lỗi: "Anh không có ý đó..."
"Em hơi mệt rồi, anh về kí túc nghỉ đi, em về nghỉ đây" Cúc Mỹ thở dài
Cô thuần thục cởi lớp áo khoát của Vĩ Thành ra trả cho cậu, bị cậu lấy tay chặn lại, ép cô mặc vào
"Sau này có chuyện gì thì phải nói anh, em về sớm đi, cũng muộn rồi"
"Vâng..."
***
Cúc Mỹ giật mình dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-may-man-trai-qua-hai-loai-thanh-xuan/2692252/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.