"Tôi đã đồng ý rồi mà, chẳng phải sao?" Cúc Mỹ nghe má mình có thứ gì bỏng rát rơi xuống. Cô biết cô đã khóc rồi
"Tôi..."
"Vậy tại sao? Tại sao giờ lại làm tất cả một mình như vậy? Ba năm qua, tôi thật sự như phát điên lên, cậu có biết làm vậy chỉ khiến tôi đau khổ hơn không?" Cúc Mỹ gào lên mất kiểm soát
Tiếng nói lớn khiến cho Đới Mạn Nhung giật mình dậy. Vốn muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng lại nghe thấy tiếng khóc của Cúc Mỹ lại hốt hoảng lo lắng, chạy đến giường của Giản Nghiên leo lên lây cô dậy
"Cậu..." Giản Nghiên cau có suýt chửi thề
Đới Mạn Dung kịp thời bịt miệng cô, suỵt khẽ một tiếng. Giản Nghiên lúc này cũng đã nghe thấy tiếng khóc của Cúc Mỹ, lo lắng đến tái mặt. Cả đời này của cô có lẽ cũng chưa từng nghe thấy Cúc Mỹ khóc bao giờ, dù gì cũng là bạn bè ba năm rồi, không thể nói lơ là lơ đi được. Cô tức tốc leo xuống chạy đến nên giường Cúc Mỹ
Giản Nghiên vốn hoảng đến mức muốn lật tung Cúc Mỹ lên mà hỏi chuyện, sau cùng còn một chút lí trí mà kéo nhẹ rèm ra, khẽ hỏi: "Mỹ Mỹ... Cậu ổn chứ?"
Cúc Mỹ giật mình, vốn muốn giải thích, lại nghe bên tai mình rất khẽ: "Cúc Mỹ... Xin lỗi, là tại tôi quá ích kỉ rồi..."
"Tôi yêu em"
Thấy nước mắt Cúc Mỹ lại càng trào ra nhiều hơn, Đới Mạn Nhung vội vàng lấy khăn giấy, Giản Nghiên thấm mấy giọt nước mắt giúp Cúc Mỹ, cũng không hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-may-man-trai-qua-hai-loai-thanh-xuan/2692246/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.